5 Đứa Ngốc, Một Tình Bạn


Lời xin lỗi vì đã lừa dối
Ước gì mình nằm mơ thôi
Lời anh nói làm tim đau nhói
Sự thật sao quá tàn nhẫn
Nghĩ đến một quá khứ
Thật hạnh phúc...
Đã chôn vùi vĩnh viễn trong tiềm thức
Em sẽ nuốt nước mắt bước đi
Xa cuộc đời anh...

Nhìu lần cố gắng để ko khóc
Nhưng chỉ còn lại sự yếu đuối
Vì em ko thể quên được anh
Chẳng thể bên anh nữa...
Hãy bên người trao anh được tình yêu
Chỉ một người chắc chắn chẳng phãi em...
Em vẫn biết, em là người đến sau
Còn anh đã...
Trao hết cho tình đầu!!
Vòng tay anh ấm áp ôm em ngày xưa
Nay cũng dành cho ai kia
Môi hôn ngọt trao em đê mê nhưng khi bên người anh cũng thế
Đừng xin lỗi với những đối trối em đã mệt rồi
Mình không thể tiếp tục lầm lỗi
Trở về bên cô ấy hãy xoá đi hết những yêu thương ngày nào ta bên nhau
Em sẽ thầm chúc phúc cho anh sẽ trọn vẹn yêu thương
Dù cơn bão như đang dày xé trong con tim này

Tình yêu ấy em không mún nhận lấy
Cám ơn người đã đến - Mang cho em - Bình yên...
Phương nằm trên giường nghe bài hát "Hạnh phúc đó em không có" của Lương Minh Trang không hỉu sao nhưng Phương cảm thấy bài này ko lẽ viết ình? Vì nó giống với những j đang diễn ra...
Lại rơi...nước mắt lại rơi...
Một người con gái dẫu mạnh mẽ tới đâu nhưng khi trong tình yêu mà cô ấy phãi gánh chịu hai từ ĐAU-ĐỚN thỳ cũng sẽ khóc trong tuyệt vọng. Ko một cô gái nào có thể ko khóc được... Sau khi khóc cạn nước mắt, Phương tắt nhạc ngồi dậy lau hết những giọt nước mắt long lanh ấy và tự nói rằng:
"Phãi cố gắng vượt qua! Duy và mình là hai thế giới khác biệt. Ko khóc - Ko đau - Phải trở lại làm Yến Phương xinh đẹp của trước kia thôi. Mày làm được mà Phương!!"
Nghĩ rồi Phương nằm xuống đắp chăn ngủ. Liệu sau giấc ngủ này Phương có trở lại như trước? Đừng đón mò nhé, mọi thắt mắt sẽ được giải đáp trong các chap tiếp theo!!
Còn Duy anh đang trong sự phân vân, lo sợ rằng một mai Phương sẽ khác, ko vui vẻ như trước nữa. Anh biết anh đã sai khi làm Phương ra nông nổi như vầy...nhưng liệu có thể làm được j khi trái tim Phương đã ko còn cảm giác?! Sợ...Duy sợ một ngày sẽ như thế...
Còn Vy, nhỏ đang trong phòng lấy phone ra xem lại những hình ảnh mà nhỏ chụp cùng Bảo và những bức ảnh nhỏ dìm hàng Bảo. Bất giác nhỏ cười nhưng khoé mắt đã cay cay, thỳ ra nụ cười đó chính là một nụ cười chua xót mà thôi. Còn những bức ảnh nhỏ đã xoá đi mất rồi, vì nhỏ ko mún liên quan đến quá khứ đau buồn này một lần nào nữa đâu! Đau thế đủ rồi!!... Từ từ nhỏ chìm vào giấc ngủ trên mặt vẫn còn nguyên những giọt nước màu trắng trong ấy mà thôi...
Còn Bảo cậu cũng xem lại những tấm hình ấy và trái tim cậu càng đau hơn khi thấy Vy ko hề nói chuyện với mình dẫu là một câu...liệu có phãi là cậu sai? Ừ chắc chắn rồi nếu Ly ko xuất hiện chắc có lẽ giờ đây cậu ko cần phãi đau thế này...
Mai - Cô đang nhớ về những ký ức trong những lần chơi oẳn tù xì, caro,...cùng Khương và phần thắng đa số là có mình cô thôi Khương hứa là sẽ cố gắng thắng cô. Ấy thế mà giờ đây cô và Khương đã xa thật rồi...Sẽ có người thay cô bên cạnh chơi cùng Khương, chaqm sóc Khương,...có lẽ cô ko cần phãi làm việc đó nữa rồi!! Giấc ngủ giờ đây đối với cô như một liều thuốc bổ nó sẽ giúp cô quên đi Khương người mà cô đã từng...yêu!
Còn Khương anh đang trong một cảm giác rất khó chịu khi ko có Mai bên cạnh! Những lần chơi với nhau Khương cảm thấy thật hạnh phúc...nhưng giờ thỳ Mai đã lạnh lùng với mình rồi...cũng phãi mình là người đã sai mà...Rồi Khương cứ thế dày vò mình suốt đêm. Nhưng liệu Khương sẽ làm được j đây khi Mai đã thay đổi vì Khương?!
Trân - Nhóc Trân nhà ta đang cầm chiếc phone trên tay đọc những dòng tin nhắn mà lúc trước đã từng gửi cho Hùng rồi lần lượt xoá đi chúng trong một tâm trạng hoàn toàn tuyệt vọng. Nước mắt lăn dài trên má ướt đẫm cả khuôn mặt nhưng khóc bây giờ thỳ cũng làm j được đâu?! Đâu còn là bạn gái của Hùng nữa, mất nhau thật rồi...Những dòng tin nhắn được xoá đi cũng là lúc máy của cô hiện thêm một tin nhắn mới đọc được tin nhắn đó nhóc càng khóc thêm vội vàng nhắn lại nhưng khi cô vừa viết xong thỳ lại ko gửi mà lại lưu vào bản thảo. Khóc...khóc và khóc...

Còn Hùng ko nhận được tin nhắn của Trân thỳ càng trở nên lo lắng. Hùng biết có lẽ Trân đang giận mình rất nhìu nên ko dám tìm sợ Trân ko nghe mình giải thích. Anh bùn lắm, có lẽ bởi anh đã thật sự yêu Trân rồi...
Hà - Cô đang ngồi trên giường và lướt face xem trang chủ của Quốc Anh nhưng ko hỉu sao cô lại ứa nước mắt khi thấy nick của My ghi trên tường nhà Quốc Anh và đáp lại cái stt đó là một tiếng "ừ" của Quốc Anh như hàng ngàn cây kim đâm vào tim cô. Bấ chợt nick Quốc Anh sáng nước mắt càng rơi càng làm cô đau khổ, vội vàng tắt máy cô chìm vào giấc ngủ trong sự đắng cay vô vọng...
Còn Quốc Anh ko thấy Hà nhắn lại thỳ cảm thấy rất buồn, lúc về nhà ko thấy Hà đâu chỉ để lại trọn vẹn một tờ giấy tim Quốc Anh thật sự trống vắng rất nhìu. Ko những thế cả Duy, Bảo, Hùng và Khương cũng thế...nhưng làm j bây giờ khi mọi chuyện đã quá muộn màng???
Liệu tình yêu của 10 ngừoi ấy có được trọn vẹn hay ko?
Hay là sự thờ ơ, thất vọng?
Khi những người con gái quá tuyệt vọng họ sẽ làm cách nào để quên?
Còn những người con trai họ sẽ làm j để giữ chân bọn con gái?
Tất cả sẽ viết nên một câu chuyện thật sự buồn trong tiềm thức...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận