Cô tên là Phó Giai Kỳ - Con gái nuôi của Phó gia .Gia đình họ Phó này gồm 2 ông bà Phó và 5 cậu con trai.
Vì mong muốn có một cô con gái , hai ông bà Phó đã đến trại trẻ mồ côi Tuyết Hoa để nhận nuôi một bé gái.
Họ đã nhìn trúng Giai Kỳ - một cô bé nhỏ nhắn cùng với mái tóc bạch kim đang ngồi đọc sách ở một góc , nhìn từ xa trông rất cô đơn.
Ông bà Phó đi đến bên cạnh cô bé Giai Kỳ rồi cất tiếng hỏi :- Cô bé à , cháu tên là gì vậy ? Cô tên là Ngọc Vân .-…Cháu tên là Giai Kỳ , mọi người gọi cháu là Tiểu Kỳ hoặc là Kỳ Kỳ ạ !- Vậy à ! Cháu rất thích đọc sách nhỉ ? – Ông Phó giơ tay xoa đầu Giai Kỳ .- Vâng ạ !- Tiểu Kỳ này , cháu có muốn về nhà cùng cô không ? – Ngọc Vân mỉm cười trìu mến nhìn Giai Kỳ .- Dạ ? Ý của cô chú đây là muốn nhận nuôi cháu ạ ?– Giai Kỳ mở to mắt nhìn ông bà Phó .- Đúng vậy ! Cháu có bằng lòng làm con gái cô chú không ? – Ông Phó mở lòng bàn tay giơ lên trước mặt Giai Kỳ .Giai Kỳ suy nghĩ hồi lâu rồi đặt tay lên tay ông Phó , trả lời :- Cháu bằng lòng làm con gái của cô chú ạ ! – Giai Kỳ mặt có chút đỏ ừng mỉm cười tươi nhìn ông bà Phó .Hai ông bà Phó liền làm thủ tục nhận nuôi Giai Kỳ.
Ngoài cổng :- Ta tên là Minh Triết , Phó Minh Triết ! Rất vui khi được làm cha nuôi của con !- Con cũng rất vui khi làm con nuôi của cha mẹ !Cô bé tưởng chừng cuộc sống này sẽ rất hạnh phúc và an nhàn cho đến khi , Ngọc Vân giới thiệu với cô :- Đây là 5 người anh trai của con !Từ khi nhận nuôi Giai Kỳ , 5 anh em nhà họ Phó luôn bắt nạt cô bé.
Tuy vậy , Giai Kỳ vẫn luôn nói dối ông bà Phó để bao che cho 5 người anh trai kia.
Vì cô luôn cho rằng cô chỉ là con nuôi , không phải con ruột , nên bao che cho họ là đương nhiên .Cứ như vậy 10 năm đã trôi qua .- Tiểu thư ơi , mời tiểu thư dùng cơm ạ ! – Một nữ hầu gõ cửa phòng Giai Kỳ .- Vâng , chị cứ xuống ăn cơm đi , em xuống liền đây ! – Giai Kỳ nói vọng từ trong phòng ra ngoài .Sau khi nữ hầu kia quay xuống phòng bếp , Giai Kỳ mới bước ra khỏi phòng mà đi xuống phòng ăn .Cô ngồi giữa bà Phó và người anh ba của cô là Phó Tứ Phong.
Tứ Phong là một người trầm tính , ít nói , thích chơi game , thành tích khá giỏi nhưng suốt ngày trốn học đến mức giáo viên cũng quen .- Cô làm gì ở trên phòng mà bây giờ mới xuống ? – Người em út lớn tiếng hỏi cô.
Đây là Phó Bạch Sâm – con trai út của Phó gia.
Người này thường rất nóng tính , đôi lúc thì lạnh lùng , như sáng nắng chiều mưa vậy.
Bạch Sâm có thành tích xuất sắc nhất khối và cũng thường xuyên trốn tiết để đi chơi bóng rổ một mình .- Em xin lỗi… - Đây là Giai Kỳ , con gái nuôi của Phó gia.
Ở trong nhà thì nhĩn nhận mấy ông anh kia vậy thôi chứ ra ngoài đường mạnh mẽ lắm chứ đùa .- Có sao đâu chứ ? Gia đình cả mà , chờ nhau một hai phút có sao à ? – Ngọc Vân lên tiếng bênh vực Giai Kỳ .- Ai là người nhà của nó chứ ? – Bạch Sâm lên tiếng phản bác .- Ta và mẹ con đã nhận nuôi Giai Kỳ , nó là con gái của ta , là em gái của con thì sao không phải là người nhà chứ ? – Ông Triết lớn tiếng nói với Bạch Sâm .- Thì sao chứ ? Cha mẹ nhận nuôi nó nhưng đâu có nghĩa nó là em gái của bọn con ! – Người anh thứ tư bây giờ mới lên tiếng .Anh là Phó Vĩ Thiên , anh luôn ôn hòa với cả thiên hạ nhưng luôn lạnh lùng với Giai Kỳ , là trưởng câu lạc bộ Âm nhạc.
Học sinh cưng của giáo viên .- Thôi thôi , mọi người đừng cãi nhau nữa , là lỗi của con.
Chúng ta ăn cơm thôi ! – Giai Kỳ mỉm cười hòa giải .Giai Kỳ vừa dứt lời , tất cả bình tĩnh lại mà tập trung ăn .- À đúng rồi , sắp tới là sinh nhật của con nhỉ , Bạch Sâm ? – Ngọc Vân nhìn Bạch Sâm hỏi .- Hình như là vậy.
– Bạch Sâm vừa gắp miếng cá vừa trả lời .- Là thứ 6 tuần sau đấy ạ ! – Giai Kỳ trả lời giúp Bạch Sâm .- Mấy đứa nhìn xem , con bé nhớ sinh nhật của mấy đứa nhưng mấy đứa không thể đối tốt với con bé được sao ? – Minh Triết nhìn mấy cậu con trai của ông mà trách móc .- Con xin phép ! – Phó Tử Phong nói xong liền quay về phòng .- Con ăn xong rồi , con cũng về phòng đây ! – Giai Kỳ đứng dậy chạy về phòng .- 8h tối , phòng ông bà Phó -“Cốc cốc” – Giai Kỳ gõ cửa phòng ông bà Phó .- Vào đi ! – Minh Triết nói vọng ra ngoài .Giai Kỳ mở cửa vào phòng , cô đi lại gần ông bà Phó , cất giọng nhẹ nhàng nói :- Cha ! Mẹ ! Con có chút chuyện muốn nói với hai người !- Chuyện gì vậy con ! – Ngọc Vân cầm tay Giai Kỳ hỏi .- Chuyện là con muốn ra ngoài sống riêng , được không ạ ?Hai ông bà Phó ngạc nhiên mở to mắt nhìn Giai Kỳ.
Ông Triết đặt hai tay lên vai Giai Kỳ hỏi .- Sao con lại nghĩ đến chuyện này ? Mấy đứa nó bắt nạt con à ? Con cứ nói , ta sẽ trị bọn nó .- Dạ không phải đâu ạ ! Mấy anh rất tốt , chỉ là con muốn tự lập thôi ! Sau này kiều gì con cũng học đại học mà , sống tự lập sớm thì sau này sẽ không có rắc rối trong khi sống một mình đâu ạ ! – Giai Kỳ khẽ lắc đầu .- Được rồi , ta sẽ kiếm cho con một căn nhà phù hợp .- Không cần phiền phức thế đâu ạ , con sẽ tự tìm nhà !- Vậy con cứ tìm căn nhà con muốn , bọn ta sẽ mua cho con ! Con là con của chúng ta , đừng hiểu chuyện quá ! – Ngọc Vân ôm chầm Giai Kỳ .- Vâng , con biết mà ! – Giai Kỳ ôm lại bà rồi nhìn bà trìu mến .- Cha mẹ ngủ ngon nhé ! – Giai Kỳ rời khỏi phòng ông bà Phó nhưng không quên chúc họ ngủ ngon .Cô vui vẻ ngân nga chạy về phòng , không may đụng trúng Tứ Phong .- A, em xin lỗi ! – Cô cúi đầu xin lỗi Tứ Phong rồi nhanh chóng chạy vê phòng.
Vừa đi được một bước , cô bị anh kéo lại .- Có chuyện gì sao ạ ? – Cô nhìn bàn tay anh đang nắm chặt cổ tay cô .- Cô muốn chuyển ra ngoài ? - Tứ Phong nói với cô bằng giọng cực kỳ lạnh lẽo .- Vâng ! - Cô đáp lại anh một cánh nhẹ nhàng .- Cô như vậy là muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Phó ?- Ðâu có.
Em muốn sống tự lập mà ! Với lại nếu em chuyển ra ngoài thì không có phải mấy anh sẽ cảm thấy tốt hơn hay sao ? Em chuyển ra ngoài , tốt cho cả hai.
- Nói xong , cô giật cánh tay bị anh nắm của mình rồi đi về phòng .---Hết Chương 1: ---Góc giới thiệu nhân vật #1Phó Giai Kỳ .17 tuổi .Học sinh trường cao trung Vương Tân.
Lớp 11B.Tính cách : Mạnh mẽ , tốt bụng , dịu dàng với mọi người (trừ 5 ông kia) .Sở thích : Đọc sách , đánh đàn Piano .Giỏi làm việc nhà , đúng chuẩn con dâu quốc dân .Bạn Thân : Hạ Thư Di ..