5 Người Anh Trai Chiếm Hữu Đến Đáng Sợ


- Con về rồi đây ! – Giai Kỳ đi vào nhà .- Con về rồi à ? Lại đây ! – Ngọc Vân vừa thấy Giai Kỳ về nhà thì vui vẻ bỏ chén trà xuống .Giai Kỳ đi đến ghế sofa phòng khách , bỏ balo xuống bên cạnh ngồi đối diện mẹ mình .- Có chuyện gì sao mẹ ? – Giai Kỳ vừa hỏi vừa rót trà vào chén .- Mẹ đã tìm được một số căn khá hợp với con , con xem thử sao ? – Bà đưa tập phong bì lớn ở trên bàn cho Giai Kỳ .- Con cảm ơn ! – Giai Kỳ giơ tay nhận tập phong bì .Cô mở tập phong bì ra , nhìn ảnh mấy căn hộ.

Hồi lâu sau , cô đưa cho bà hình ảnh căn nhà với tông màu trắng .- Căn này được chứ ạ ?- Được chứ ! Con muốn bao nhiêu căn cũng được ! – Ngọc Vân cầm lấy ảnh rồi mỉm cười nhìn Giai Kỳ .- Con cảm ơn mẹ nhiều lắm ! – Giai Kỳ cười tươi nhìn bà .- Đừng khách sao với chúng ta , con là con của cha mẹ ! Cứ làm những gì con muốn ! – Bà đứng dậy đi sang xoa đầu con .- Vâng.

Con yêu mẹ lắm , thật tốt vì con được cha mẹ nhận nuôi ! – Giai Kỳ vòng tay qua ôm Ngọc Vân .Cô ôm tập phong bì vào người , chạy nhảy về phòng.

Cô nhanh chóng điền thủ tục mua nhà .Buổi tối ngày trước khi chuyển ra ngoài :- Tiểu thư ơi , cô cần tôi giúp không ạ ? – Một nữ hầu khẽ mở cửa nói vào .- Không cần đâu ạ ! Em sắp xong rồi ! – Giai Kỳ vừa gấp đồ vào vali vừa trả lời .- Nhưng bà chủ nói…- Không sao đâu , em tự làm được mà ! – Giai Kỳ nhìn nữ hầu kia mỉm cười rồi quay đi sắp đồ tiếp .- Vâng , tôi xin phép ! – Nữ hầu kia đóng cửa lại thì bỗng ngạc nhiên mà khẽ thốt lên :- A… Thiếu gia Bạch Sâm .- Cô đi xuống đi.

– Bạch Sâm lạnh lùng nói .- Vâng , tôi xin phép ! – Dứt lời , nữ hầu cúi chào rồi đi xuống lầu .“Cạch” – Bạch Sâm mở cửa phòng cô ra .- Em đã nói không cần chị giúp đâu mà ! – Giai Kỳ đang cặm cụi xếp đồ cứ tưởng người mở cửa là người hầu kia .Bạch Sâm liền khoanh tay lại dựa vào tường nhìn Giai Kỳ đang xếp đồ.

Cô vừa đóng vali lại .- Này Phó Giai Kỳ ! – Giọng nam trầm bỗng cất lên .Giai Kỳ giật thót quay lưng nhìn thì thấy Bạch Sâm .- Anh…anh… – Giai Kỳ bất ngờ không nói nên lời .Bạch Sâm tiến lại gần Giai Kỳ.

Anh nghiêm mặt hỏi cô- Cô thật sự định chuyển ra ngoài ?- Vâng.

– Giai Kỳ bình tĩnh lại rồi đáp .- Ha, cô đây là muốn cắt đứt mối quan hệ với nhà họ Phó ?- “Anh em này giống nhau khiếp !” Không có , chỉ là em muốn tự lập sớm một chút ! – Giai Kỳ né tránh ánh mắt của Bạch Sâm .- Ồ , tôi còn tưởng cô chê bọn tôi rồi đi tìm con mồi khác đấy ! – Bạch Sâm trở giọng mỉa mai .Giai Kỳ mỉm cười nhưng trong lòng thì đang tức điên lên , nhưng cô phải nhịn ! Phải Nhịn ! PHẢI NHỊN !- Làm gì có chứ , nhưng mà không phải mấy anh luôn muốn không phải gặp em sao ? Nếu em chuyển đi thì không phải mấy anh sẽ tốt hơn sao ! – Giai Kỳ nhẫn nhịn nói với Bạch Sâm .- Đúng là khi không thấy mặt cô nữa thì cảm thấy vui lắm , nhưng mà khi cô đi rồi thì đúng là tôi mất một đối tượng tuyệt vời để bắt nạt đấy ! Người như cô thì có vào được Phó gia hay gì đi nữa thì cũng chỉ là một con đ.i.*.m mà thôi ! Tôi đoán cha mẹ ruột cô bỏ cô là lí do này cũng nên ! – Anh chế giễu cô với giọng cực kỳ mỉa mai với ánh mắt khinh bỉ .Giai Kỳ bỗng cúi mặt xuống , Bạch Sâm quay người rời đi.

Vừa bước đến cửa , bỗng nhiên từ đâu có một cái gối bay đến sau đầu anh một cái …Bụp ! Là cô ném ! Đây là lần đầu tiên cô dám chống lại anh .- NÀY ! CÔ ĐANG LÀM GÌ VẬY PHÓ GIAI KỲ ? – Bạch Sâm tức giận quay lại túm áo Giai Kỳ .- TÔI ĐANG LÀM CÁI GÌ HẢ ? BỘ ANH KHÔNG THẤY HẢ ? TÔI NÉM GỐI VÀO NGƯỜI ANH ĐÓ ! TÔI NHỊN ANH ĐỦ LẮM RỒI ! ĐỪNG CÓ XÚC PHẠM CHA MẸ RUỘT CỦA TÔI ! – Giai Kỳ tức giận , ứa nước mắt hét lên với Bạch Sâm .Anh nghe xong liền tức giận hơn mà túm tóc của cô.

Cô cũng chẳng nhường anh mà dùng lực đấm mạnh vào bụng anh.

Anh ôm bụng rồi nhìn Giai Kỳ với đôi mắt đỏ ngầu.

Bạch Sâm không biết thương hoa tiếc ngọc liền tiến lên đánh nhau với Giai Kỳ .Hai ông bà Phó đang đi lên phòng thì nghe thấy tiếng rầm rầm phát ra từ phòng của Giai Kỳ thì nhanh chóng chạy lại phòng cô , hai người bất ngờ khi thấy Giai Kỳ và Bạch Sâm đang đánh nhau .- Hai đứa đang làm gì vậy ? Sao lại đánh nhau ? – Phó Minh Triết giữ người Bạch Sâm lại .- Đúng vậy đó ! Với lại con là con trai , tại sao lại đánh Giai Kỳ ? – Ngọc Vân ôm Giai Kỳ vào lòng .- Mắc gì con là con trai nên không được đánh nó chứ ? – Bạch Sâm tức giận đáp lại.- Con nói xem , con khỏe như vậy ! Đánh nhau với Giai Kỳ thì chẳng phải con bé sẽ bị đau nhiều hơn sao ?- Tại nó ném đồ vào con đấy chứ !- Nhưng tại anh gây sự trước mà ! – Giai Kỳ trừng mắt nhin Bạch Sâm .- Đừng gây sự nữa ! Mau đi bôi thuốc đi , coi chừng sưng và nhiễm trùng đấy ! – Ông Phó ra sức giải hòa .- Nào , hai đứa đi xuống nhà , mẹ sẽ bôi thuốc cho !– Ngọc Vân kéo Bạch Sâm và Giai Kỳ xuống dưới nhà .Sau khi được bôi thuốc và dán băng lên vết thương , bà Phó nhìn hai con người đang trợn mắt nhìn nhau .- Tại sao hai đứa lại đánh nhau ? – Ngọc Vân cất giọng hỏi .- Tại anh ấy ! / Tại nó ! – Giai Kỳ và Bạch Sâm đồng thanh .- Thôi , mẹ không hỏi nguyên nhân nữa ! Hai đứa mau xin lỗi nhau đi !- Không ! – Giai Kỳ và Bạch Sâm một lần nữa đồng thanh .- Bây giờ xin lỗi nhau không ? – Ngọc Vân gằn giọng nói .- Em…xin lỗi.

– Giai Kỳ miễn cưỡng nói xin lỗi .- Xin lỗi… - Bạch Sâm cũng miễn cưỡng xin lỗi .- Được rồi , hai đứa mau lên phòng nghỉ ngơi đi !Giai Kỳ và Bạch Sâm cùng đi lên tầng , chẳng ai nhìn ai.

Để đi đến phòng anh thì cần đi qua phòng cô .Giai Kỳ mở cửa phòng bước vào , được một bước , cô vấp trúng cái vali hồi nãy cô quang xuống đất.

Vì bất ngờ mà té nên cô vô tình kéo cả Bạch Sâm ngã xuống cùng .Rầm-Bạch Sâm đang nằm trên người Giai Kỳ… Hai bờ môi của cả hai ...!Đang chạm vào nhau !!---Hết Chương 4: ---Góc giới thiệu nhân vật #4Phó Tứ Phong .18 tuổi .Học sinh cuối cấp cao trung .Anh em sinh đôi với Phó Vĩ Thiên .Tính cách : Trầm tính , ít nói , hay trốn học nhưng thành tích khá cao .Sở thích : Chơi game , xem phim kinh dị .Đi nhẹ như ma !ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩĐáp án câu trước : A.

Màu camĐố vui : Có đàn vịt bị hư tai.

Hỏi có bao nhiêu con ?A.

18B.

22C.

24D.

15.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui