50 Sắc Thái - Fifty Shades of Grey

Thứ năm, ngày 19 tháng 5 năm 2011.

KHÔNG! Tiếng thét của tôi vang vọng bốn bức tường, cứu vớt tôi khỏi cơn ác mộng kinh hoàng. Cả thân người tôi ướt đẫm mồ hôi, mùi rượu bia, thuốc lá nồng nặc bao phủ và những tiếng lè nhè say xỉn, rồi tiếng la hét, đánh đập.

Ngồi bật dậy, tôi vùi đầu mình vào bàn tay, cố bình ổn lại hơi thở và nhịp tim đang đập loạn xạ. Đã là bốn đêm kinh khủng như vậy rồi. Nhìn đồng hồ, chỉ mới 3h sáng.

Tôi có hai cuộc họp quan trọng vào sáng mai … không đúng … sáng nay … và tôi cần một đầu óc tỉnh táo và một giấc ngủ hoàn chỉnh. Quỷ tha ma bắt. Đánh đổi cái gì để tôi có một giấc ngủ đúng nghĩa đây chứ? Và tôi còn có một cuộc hẹn đánh golf với Bastille. Tôi không nên đi thì hơn, ý nghĩ chơi trò đấy và mất luôn cả tâm trạng vốn đã ảm đạm của mình.

Trèo ra khỏi giường, tôi lần theo hành lang xuống nhà bếp. Tôi rót cốc nước và bắt gặp hình dạng của mình mặc độc mỗi chiếc quần ngủ. Tôi chán ghét quay đi.

Mày từ chối cô ấy.

Cô ấy muốn mày.

Và mày đã từ chối cô ấy.

Đó là muốn tốt cho cô ấy thôi.

Điều này đã đeo bám tôi trong nhiều ngày nay. Gương mặt cô ấy xinh đẹp cứ mãi xuất hiện trước mắt tôi. Nếu bác sĩ tâm lí của tôi quay trở lại sau chuyến nghỉ mát ở Anh, tôi có thể gọi cho ông ta. Những liệu pháp chết tiệt của ông ta có thể giải thoát tôi khỏi mớ cảm xúc hỗn độn này.

Grey, cô ấy chẳng qua chỉ là một cô gái xinh đẹp thôi. Có lẽ tôi cần một trò tiêu khiển mới, một người phục tùng mới. Đã là rất lâu rồi từ Susannah. Tôi suy nghĩ đến việc gọi Elena vào buổi sáng sớm thế này. Cô ta luôn tìm được một người thích hợp với tôi. Nhưng sự thật là, tôi không muốn thêm một ai mới nữa.

Tôi muốn Ana.

Ánh mắt thất vọng, sự tổn thương giấu kín và cả sự khinh khi trong đôi mắt đó, vẫn còn tồn đọng trong tâm trí tôi. Cô ấy bước đi và không ngoảnh đầu nhìn lại.

Có lẽ tôi làm cô ấy vọng tưởng khi mời cô ấy uống cà phê và điều đó làm cô ấy tổn thương.

Có lẽ tôi nên tìm cách nào đó xin lỗi cô ấy rồi tôi sẽ mãi mãi quên cô gái đó đi. Đặt cái li vào trong bồn rửa tôi lăm lăm về phòng ngủ.

Đồng hồ 5:45, và tôi đang nhìn thao láo cái trần nhà. Tôi chẳng thể nào chợp mắt và giờ thì đã kiệt sức.

Mẹ kiếp! Chuyện này điên khùng hết sức.

Bài phát thanh chi phối tôi đến khi một mục quảng cáo một ấn bản quý hiếm có giá trị: 1 bộ tiểu thuyết của Jane Austen – The Watsons- đang được bán đấu giá tại London.

“Sách” cô ấy nói.


Chúa. Ngay cả một bản tin cũng làm tôi nhớ về cô nàng mọt sách bé nhỏ.

Cô ấy có một tâm hồn lãng mạn, biểu hiện là yêu văn học cổ điển Anh. Thì tôi cũng thế, nhưng không phải quá cuồng nhiệt. Tôi không có ấn bản đầu tiên của Jane Austen, Brontes nhưng không phải vì những điều đó, tôi có hai bộ của Thomas Hardy.

Đúng thế! Chính nó! Đó là những gì tôi có thể làm.

Một hồi sau, tôi ở thư viện của mình với Jude the Obscure và bộ ba tập Tess of the d’Urbervilles bày biện trên bàn bi-a. Nội dung của nó ảm đạm và bi thảm như Hardy có một tâm hồn ưu tối và bi ai.

Như tôi.

Tôi xua suy nghĩ đó ra khỏi đầu, tập trung đánh giá những quyển sách. Ở Jude, nó không có một sự cảnh tỉnh nào cả, nên tôi gởi cô ấy Tess, với một câu trích dẫn. Tôi biết nó không phải là một quyển sách lãng mạn nhất, bởi những điều tàn ác đến với nữ chính và Tess đã trả thù người đàn ông đã đối xử tệ bạc với cô.

Nhưng đó không phải là vấn đề. Ana nói Hardy như là tác giả yêu thích của mình và tôi chắc là cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy ấn bản đầu tiên.

“Nghe như là ngài là một người tiêu dùng”. Đánh giá của cô ấy trong buổi phỏng vấn quay lại đeo bám tôi. Đúng. Tôi thích sở hữu, sở hữu những thứ có giá trị, chẳng hạn như ấn bản đầu tiên.

Cảm thấy bình tĩnh và kiểm soát hơn. Tôi hài lòng với bản thân. Quay lại phòng và thay đồ.

Ngồi sau xe, tôi nhìn qua một lượt cuốn sách,tìm một câu trích dẫn và đồng thời tự hỏi khi nào là kì thi cuối kì mà Ana nói. Quyển sách này tôi đọc cũng lâu rồi nên lờ mờ nhớ lại nội dung câu chuyện. Tiểu thuyết là nơi trú ẩn của tôi trong những ngày tháng vị thành niên. Mẹ tôi luôn kinh ngạc khi thấy tôi đọc sách. Tôi yêu sự giải thoát mà tiểu thuyết mang lại. Còn Elliot thì không bởi anh ấy không cần sự giải thoát.

“Ngài Grey” Taylor chen ngang “Chúng ta tới nơi rồi thưa ngài”.

Anh ta trèo ra khỏi xe mở cửa cho tôi: ” Tôi sẽ đón ngài đến sân golf vào lúc 2h”

Tôi gật đầu và tiến vào tòa nhà Grey, tôi kẹp quyển sách trong cánh tay. Những cô tiếp tân chào tôi với cái vẫy tay ẻo lã.

Mỗi ngày … như một nhịp điệu lập đi lập lại

Lơ cô ả, tôi vào thang máy dẫn thẳng tới phòng làm việc của tôi.

“Chào buổi sáng ngài Grey” Barry chào tôi khi nhấn nút gọi thang máy.

“Con trai anh như thế nào rồi, Barry?”

“Đã đỡ hơn rồi thưa ngài”

“Thật là một tin tốt lành”


Tôi bước vào thang máy và phóng thẳng lên tầng hai mươi. Andrea đang giơ sẵn tay chuẩn bị chào tôi. “Buổi sáng tốt lành ngài Grey. Ros muốn gặp ngài bàn về dự án Darful. Barney sẽ….”

Tôi đưa tay ra hiệu cô ta im lặng. “Bỏ qua những chuyện đó, liên hệ với Welch và tìm hiểu xem Flynn đã trở về chưa. Một khi nói chuyện xong với Welch, chúng ta có thể bắt đầu một ngày làm việc.”

“Vâng thưa ngài”

“Tôi cần một ly Espresso. Nói Olivia làm cho tôi” Nhưng khi tôi nhìn quanh thì không thấy Olivia đâu cả. Thật là nhẹ nhõm. Cô ả cứ lượn lờ quanh tôi và nó thật sự rất khó chịu.

“Ngài có muốn thêm sữa không?”Andrea hỏi.

Tốt. Tôi nở nụ cười với cô ta.

“Không phải hôm nay.” Tôi thích việc họ sẽ đoán xem hôm nay tôi sẽ dùng cà phê như thế nào.

“Vâng, thưa ngài” Cô ấy hài lòng

Cô ta là trợ lý giỏi nhất tôi từng có. Ba phút sau tôi nối máy với Welch.

“Welch?”

“Ngài Grey”

“Bản thông tin tuần trước anh gửi, Anastasia Steele, sinh viên WSU.”

“Vâng thưa ngài, tôi nhớ”

“Tôi muốn anh tìm hiểu xem khi nào kì thi cuối kì của cô gái đó diễn ra. Và cho tôi biết sớm nhất có thể.”

“Vâng, rõ rồi thưa ngài. Còn điều gì dặn dò không ạ?”

“Không, chỉ như vậy thôi”Tôi cúp máy và nhìn vào đống sách trên bàn. Tôi cần phải tìm một câu trích dẫn.

Ros, giám đốc điều hành, một cánh tay đắc lực khác của tôi,anh ta trình bày về hợp đồng chúng tôi đang giải quyết: “Chúng ta đã có giấy phép lưu hành đên cảng Sudan của chính quyền Sudan. Nhưng vấn đề nằm ở lộ trình đến Darful. Họ đang đánh giá tính khả thi của nó.” Mọi thứ cần phải an toàn tuyệt đối.

“Chúng ta có thể dùng máy bay thả hàng.”


“Christian, giá thành của nó, anh hiểu mà – ”

“Tôi hiểu. Để xem NGO có thể giúp gì cho chúng ta.”

“Okay.” Ros thở ra và nói. “Còn cần phải chờ giấy phép của Bộ Ngoại giao”

Tôi đảo mắt. Mẹ kiếp. “Nếu có thể lo lót một chút hoặc để Thượng nghị sĩ Blandino can thiệp thì hãy nói cho tôi biết.”

“Vấn đề kế tiếp là tìm nơi xây dựng nhà máy mới. Ngài biết đấy giá thuế ở Detroit. Tôi sẽ gởi ngài Bảng số liệu.”

“Tôi biết. Nhưng chắc chắn là phải ở Detroit sao?”

“Tôi không biết ngài có vấn đề gì với nơi đó nhưng nó đáp ứng các tiêu chí của chúng ta.”

“Okay, nói Bill để đánh gia các tiềm năng và tìm kiếm thử xem bất kì đô thị nào khác sẽ cung cấp các điều kiện thuận lợi hơn hay không?”

“Bill đã cử Ruth để đến Detroit, không ai tốt hơn Ruth cả, nhưng tôi sẽ nhắc Bill kiểm tra lại toàn bộ dự án. ”

ĐIện thoại tôi rung lên.

“Nghe” Tôi hơi cáu với Andrea – cô ấy biết tôi ghét bị cắt ngang trong khi họp hành.

“Welch gọị cho ngài.”

Đã 11:30. Lẹ thật! “Nối máy cho tôi.”

Tôi ra hiệu cho Ros ngồi lại.

“Ngài Grey.”

“Welch, có chuyện gì?”

“Kiểm tra cuối kì của cô Steele là ngày mai, 20 tháng năm”

Chết thật! Tôi không có thời gian nữa.

“Tốt, đó là những gì tôi muốn biết.” Tôi gác máy

“Ros, ở lại đây một chút.”

Tôi nhấc máy gọi. Andrea bắt máy ngay lập tức.


“Andrea, tôi cần một tấm thiệp trắng trong vòng một giờ nữa.” Tôi nói, cúp máy. ” Xong, Ros. Chúng ta đang nói đến đâu rồi.”

12:30. Olivia mang đồ ăn trưa vào văn phòng. Cô ấy cao, yểu điệu, và có một gương mặt xinh đẹp. Đáng buồn thay, vẻ đẹp của cô ấy không phải là điều tôi khao khát có được. Cô ấy bưng một khay, tôi hi vọng rằng những thứ đó có thể ăn được. Sau một buổi sáng bận rộn, tôi đói rã rời. Tay cô ả run run khi đặt cái khay xuống.

Cô ấy đặt 3 tấm thiệp khác nhau với bao thư lên bàn.

“Tốt.” Tôi đáp. Giờ thì đi đi. Cô ả rảo bước ra ngoài. Tôi nhắm nháp một miếng cá hồi cho vơi cơn đói, tôi với lấy cây viết. Tôi đã chọn được câu trích dẫn. Một lời cảnh báo. Rời xa cô ấy là một sự lựa chọn đúng đắn.

Sao không nói với con rằng nơi đó có nguy hiểm. Vì sao không cảnh báo con? Phụ nữ biết cách tự vệ nhờ đọc tiểu thuyết, nó cho họ biết những mánh khóe.

Tôi đóng phong thư, điền địa chỉ của Ana, thứ mà tôi không biết mình đã nhớ từ khi nhận bản thông tin mà Welch gửi. Tôi cho gọi Andrea.

“Vâng, ngài Grey.”

“Cô vào đây.”

“Vâng thưa ngài.”

Cô ấy xuất hiện: “Ngài Grey.”

“Gửi phong thư này cho Anastasia Steele, cô gái đến phỏng vấn tôi tuần trước. Địa chỉ của cô ấy đây.”

“Vâng thưa ngài”

“Chậm nhất là ngày mai nó phải đến tay cô ấy”

“Vâng. Ngài còn dặn dò gì không ạ?”

“Tìm một bộ tương tự như vậy.”

“Cho những quyển sách này?”

“Đúng, ấn bản đầu tiên, để Olivia lo việc này.”

“Tên nó là gì ạ?”

“Tess of the d’Urbellvilles”

“Vâng, thưa ngài” Cô ta nở một nụ cười hiếm hoi, và rời khỏi văn phòng.

Tại sao cô ta lại cười?

Cô ta có bao giờ cười đâu? Dẹp bỏ suy nghĩ vớ vẩn, tôi tự hỏi đó có phải là lần cuối tôi nhìn thấy nó không chứ, ấn bản đầu tiên, và tôi phải thừa nhận rằng tôi thật sự không muốn thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận