Triệu Hải Ninh bị cha đánh cho một trận, từ đầu tới cuối không dám nói câu nào.
Mãi tới khi Triệu Quốc niên rời đi rồi anh ta mới khập khễnh đi tới bên cạnh Lý Thúy Hương đang gào góc.“Mẹ, mẹ đừng khóc, chuyện này cứ coi như thôi đi, con cũng không bị thương gì, ông ấy là cha con, sẽ không đánh chết con đâu.”“Con thật sự thích Lệ Lệ, cô ấy cũng yêu con thật lòng, mẹ chuẩn bị đi cầu hôn giúp con đi…”“Nếu Hạ Lê muốn lan truyền chuyện hôm nay ra, con sẽ biến thành lưu manh, mẹ cũng không muốn tiền đồ của con trai mẹ bị ảnh hưởng đúng không?”Lý Thúy Hương mở to đôi mắt, không dám tin nhìn con trai mình: “Cha con còn đang muốn ly hôn với mẹ đây, vậy mà trong đầu con vẫn còn nghĩ tới con nhỏ Lệ Lệ kia?”“Ôi trời ơi! Rốt cuộc là tôi đã tạo nghiệt gì với đụng phải cặp cha con mất nhân tính như các người!”Triệu Hải Ninh không thể hiểu nổi.
Người nổi giận là cha, người bị đánh là mình, sao trông mẹ mới giống người tủi thân nhất vậy?”“Mẹ, mẹ suy nghĩ thật kỹ đi.”Nói xong, anh ta cũng không để ý Lý Thúy Hương nữa mà khập khiễng lên tầng.Lý Thúy Hương kinh ngạc nhìn bóng lưng con trai, sắp bị tức chết.“Cái nhà này không còn một ai con tôi là người sống nữa sao? Vì sao có vấn đề gì cũng là do tôi sai?”“Các người còn có lương tâm không? Đúng là cặp cha con lòng lang dạ sói!!!”Mắt thấy bản thân tức giận nhưng chẳng ai để ý tới, hai cha con cứ vậy rời đi, trong lòng Lý Thúy Hương càng giận không chỗ phát tiết.Trong lòng ả thầm mắng, đều do con xui xẻo Hạ Lê kia! Nếu không phải cô ta, tối nay nhà bọn họ tuyệt đối sẽ không biến thành như vậy! Hải Ninh cũng sẽ không bị đánh!Không phải Hải Ninh thích một cô gái khác thôi sao? Sao cô ta không nói cho rõ mà cứ nhất định phải làm lớn chuyện lên như vậy!Người như vậy sao có thể có cuộc sống tốt được? Nhất định phải dạy dỗ cô ta một trận!Nghĩ tới đây, bà ta lại bước nhanh tới bên cạnh điện thoại, bấm một dãy số.“Alo, anh cả ư? Em đây, anh làm giúp em một chuyện…”Bên ngoài gian nhà, dưới chân tường có một bóng người lén lút nghe cuộc điện thoại của bà ta xong lại lén lút leo tường rời đi.Hạ Lê lăn lộn suốt một ngày, mới định nằm xuống nghỉ ngơi một chút, thuận tiện suy tính xem tương lai nên làm như thế nào, chợt nghe được ngoài cửa sổ truyền tới một tiếng choang.Có người dùng hòn đá ném vào cửa sổ.Cô hơi nhíu mày nhìn xuống dưới lầu, lập tức thấy được Lý Khánh Nam đang đứng phía dưới vẫy tay với cô, miệng còn phát ra tiếng “phù phù”, ra hiệu cho cô mau xuống.Đối với cách gọi bạn bè len lén ra ngoài chơi như học sinh tiểu học này, Hạ Lê từ chối cho ý kiến.
Cô xoay người, nhanh chóng xuống lầu.Buổi tối mùa hè đầy sao, không ngừng lóe lên giữa trời đêm màu chàm.
Nhiệt độ không tính là thấp, cho dù mặc áo tay lửng cũng không thấy l ạnh.Hạ Lê đứng trong sân nhà bọn họ nhìn Lý Khánh Nam đã tẩy đi cái đầu lòe loẹt, biến thành một thanh niên thanh tú, có phần không dám nhận đối phương.“Làm người bình thường không tốt sao? Sao cứ phải ăn mặc thành kiểu đầy mỡ như vậy?”Lý Khánh Nam vừa nghe thấy lời này lập tức không vui, ánh mắt nhìn Hạ Lê cũng đầy khinh bỉ, hệt như đang nhìn dế nhũi.Giọng điệu cũng đầy ghét bỏ: “Em thì hiểu cái gì? Anh mặc thế này gọi là mốt!”Khóe miệng Hạ Lê giật giật, hoàn toàn không cách nào đồng cảm với kiểu ăn mặc này.
Dù sao thì mấy trăm năm sau, chẳng ai ăn mặc như thế cả..