Cơn mưa nặng hạt kéo dài mãi tới khi màn đêm buông xuống, cho đến khi mặt trăng bị che khuất, cuối cùng biến thành mưa như trút nước đầy trời.
Trên đường phố tối đen, đèn hai bên đường không ngừng chớp lóe vì nước mưa điên cuồng. Trên đường gần như không có người, chỉ có một bóng dáng nhỏ nhắn, chao đảo trong mưa không mục đích giống như một cái xác.
Nước mưa đánh vào người Úc Noãn Tâm khiến nàng càng khó hít thở, nhưng thế nào cũng không thể sánh bằng sự đau đớn từ tận đáy lòng. Chuyện xảy ra vào ban ngày giống như một tiếng sét giữa trời quang, đánh mạnh vào trái tim nàng, khiến nàng không thể đối mặt với mọi người, mọi chuyện…
Di động đã bị nàng tắt đi, không khó tưởng tượng được chắc là Hoắc Thiên Kình đã phái người tìm nàng khắp nơi. Thế nhưng, giờ khắc này, nàng chỉ muốn dùng cách này để trốn tránh tất cả, tất cả của sự thật.
Nước mắt pha lẫn với nước mưa rơi xuống, cả người nàng đều ướt sũng. Ánh đèn lò mờ chiếu lên gương mặt tái nhợt của nàng, gần như không còn chút máu. Dưới sự xối gột của nước mưa, sắc mặt nàng càng thêm yếu ớt.
Úc Noãn Tâm gian nan bước từng bước, không có mục đích, không có chỗ dựa, đôi môi không chút máu run lên vì lạnh…
Tất cả mọi thứ của cái đêm ba năm trước lại hiện về trong đầu nàng. Nỗi đau như xé rách hoàn toàn xuyên qua cả người nàng, lần này không phải là nỗi đau về thể xác mà là đau đớn cùng tuyệt vọng bi thương nhất từ tận đáy lòng!
Từng hình ảnh khi ở cạnh Hoắc Thiên Kình lại hiện lên trước mắt nàng, đan chen với hình ảnh người đàn ông ba năm trước đây. Nàng khó mà tin được thì ra hai người đó là cùng một người. Hắn tàn nhẫn như một con thú dữ, hủy hết tất cả mọi thứ của nàng, nhưng lại dùng sự dịu dàng nhất làm nàng từng bước mê muội…
Vì thế…
Nàng đã yêu hắn…
Yêu một người đàn ông từng cưỡng bức chính mình!
Nàng chưa từng nghĩ tới, nếu có một ngày từ thiên đường rơi xuống thì sẽ thế nào?
Nghĩ đến đây, Úc Noãn Tâm bắt đầu cười to, nước mắt theo hai má chảy xuống môi, cùng với nụ cười lạnh của nàng thể hiện vẻ thê lương…
Nàng chưa từng hận mình đến thế này!
Chưa từng có!
Nàng thật ngốc phải không?
Hoắc Thiên Kình từng rất nghiêm túc mà hỏi nàng, nếu có ngày phát hiện hắn từng gạt nàng thì nàng sẽ thế nào?
Nàng gần như đã quên câu trả lời của mình khi đó…
Đúng vậy…
Chuyện đến nước này nàng sẽ thế nào? Hận hắn sao?
Có lẽ phải hận mình hơn mới đúng!
Hai ánh đèn xe chiếu cả con đường sáng lên như ban ngày, cũng chiếu lên bóng dáng gần như là linh hồn của Úc Noãn Tâm.
Nàng không có né tránh, thậm chí ngay cả ngẩng đầu che mắt cũng không, đôi mắt ngấn lệ chỉ cực kỳ bình tĩnh mà nhìn chiếc xe đang chạy đến gần mình…
Môi, từ từ cong lên…
Mắt, từ từ nhắm lại…
Giờ khắc này, rốt cuộc nàng đã nghĩ ra đáp án.
Có lẽ chỉ có cách này mới có thể khiến lòng của cả hai được giải thoát…
Tiếng thắng xe chói tai vang lên trong màn mưa, giống như một âm thanh cắt ngang trời, dừng lại cùng với bóng dáng của cô gái đang từ từ ngã xuống…
———-Vifcland———
"Tìm cho tôi, cho dù có lục hết cả thành phố này cũng phải tìm ra cho tôi!"
Biệt thự đã định là phải trải qua một đêm không bình yên. Cả người Hoắc Thiên Kình ướt sũng, rõ ràng là vì tìm tung tích của Úc Noãn Tâm mà hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình nữa. Đôi mắt sắc sảo không thể che giấu vẻ khổ sở, âm thanh lãnh khốc vang lên, cứ như là roi da quất vào tai tất cả vệ sĩ trong biệt thự…
"Tìm không được cô ấy thì các người cũng đừng về gặp tôi!"
"Dạ, Hoắc tiên sinh!" Bọn vệ sĩ như là gặp phải giặc dữ, lại dấn thân vào đêm mưa.
Biệt thự tràn ngập mùi mưa gió, thậm chí mang theo mùi hơi tanh ngọt của máu tươi…
Hoắc Thiên Kình không ngồi yên được một giây, không nói một lời liền quơ lấy áo khoác muốn bước ra ngoài…
"Con đứng lại đó cho mẹ!"
Trên cầu thang, âm thanh lạnh lùng uy nghiêm của Anna Winslet vang lên, phòng khách lại vang vọng tiếng giày cao gót rất tao nhã.
"Con làm ầm ĩ đủ chưa? Vì một cô gái mà nhìn mình xem đã thành cái gì?" Bà bước đến trước mặt Hoắc Thiên Kình, chân mày khoan thai cũng bỗng nhíu chặt
"Chuyện của con, mẹ đừng quản thì hơn!" Lòng Hoắc Thiên Kình nóng như lửa đốt, hoàn toàn không có thời gian đây dưa với bà.
"Đừng quản đến? Con có còn biết mẹ là mẹ của con không?"
Anna Winslet kéo hắn lại, đau lòng mà nói: "Con trở về biệt thự là để tập họp tất cả vệ sĩ đi tìm một cô gái sao? Nếu cô ta đã muốn bỏ đi thì không cần đi tìm!"
"Mẹ!"
Ánh mắt Hoắc Thiên Kình cực kỳ nghiêm túc mà nhìn bà, đột nhiên lòng đau nhói khiến hắn không nói nên lời. Hắn không có tức giận với lời của bà, chỉ là bi thương mà nói một câu: "Là con… có lỗi với cô ấy!"
Anna Winslet cả kinh. Bà nhìn hắn rất lâu, cả buổi trời mới nói: "Con trai, vừa rồi con nói cái gì?"
Con trai bà là người kiêu ngạo biết bao, cư nhiên lại có thể chủ động thừa nhận mình có lỗi với một người phụ nữ? Mặc dù bà không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng từ trong mắt hắn không khó nhận ra vẻ đau đớn thật nhiều ấy…
Vẻ mặt này, chưa từng có ở hắn!
Hoắc Thiên Kình khó có thể che giấu vẻ đau đớn khôn cùng trong lòng cùng sự sợ hãi vì mất đi nàng. Trong đôi mắt vốn rất tự tin kia đã tràn ngập vết vằn cùng vẻ tiều tụy.
"Mẹ, con không thể mất đi cô ấy!"
Một câu nói ngắn ngủn nhưng lại hoàn toàn làm Anna Winslet chấn kinh. Bà khó có thể tin được mà nhìn con trai mình – đứa con trai bà đã nhìn từ nhỏ đến lớn, giờ này khắc này lại bộc lộ vẻ yếu đuối cùng tiều tụy khiến bà cảm thấy xa lạ.
"Lẽ nào… cô ta thật sự quan trọng thế sao?"
"Đúng!" Hoắc Thiên Kình không muốn che giấu chút nào.
"Nếu con không tìm được cô ta nữa thì sẽ thế nào?" Anna Winslet ngước mắt nhìn hắn, có vẻ do dự mà hỏi.
Hoắc Thiên Kình nghe thế, đôi mắt sâu thẳm rõ ràng run lên một chút.
Ngoài cửa sổ, một tia chớp đột nhiên cắt qua ngang trời, sáng như ban ngày, khiến cho người ta hoảng hốt không thôi.
Ngón tay thon dài lạnh lẽo của hắn bỗng run lên…
"Con sẽ tìm mãi, tìm mãi đến khi tìm thấy mới thôi!" Hắn trả lời dứt khoát, giọng nói khàn khàn lộ vẻ kiên định không thể chuyển dời.
Cho dù là dùng hết cả cuộc đời, hắn cũng phải tìm được nàng, cầu xin nàng tha thứ!
Đêm mưa thế này làm người ta thật bất an…
"Mẹ biết rồi."
Trên gương mặt khoan thai của Anna Winslet lộ ra chút khoan dung khác thường, bà thở dài một hơi, rất lâu sau mới nói: "Đừng mù quáng như một thằng ngốc thế, lên lầu thay quần áo rồi từ từ lái xe đi tìm!"
Giọng của bà có chút nhún nhường, Hoắc Thiên Kình ít nhiều có chút bất ngờ.
"Mẹ nghĩ Úc Noãn Tâm mất tích thì không chỉ mình con sốt ruột. Ngẫm lại xem còn có ai nóng lòng như con nữa!" Anna Winslet rất lí trí mà nhắc nhở một câu, cuối cùng lại nói thêm…
"Còn nữa… con trai mẹ chưa từng mất lí trí thế này!"
Nói xong, bà xoay người lên lầu…
"Mẹ!" Giọng của Hoắc Thiên Kình vang lên từ phía sau lưng bà.
Anna Winslet dừng bước, nhưng không có xoay người lại.
"Cảm ơn mẹ!" Giọng nói trầm thấp rõ ràng mang theo vẻ chuyển biến trong thái độ.
Anna Winslet cứng người lại, trên khuôn mặt nghiêm túc có chút xúc động cùng cười khổ.
Xúc động là vì… đứa con trai chưa từng biết nói lời cảm ơn lại nói ba từ đó với mình.
Khiến bà cười khổ là vì… đứa con trai mà bà nuôi lớn lại vì một người con gái khác mà cảm ơn bà.
Tâm lí mâu thuẫn ấy khiến mặt bà có chút xấu hổ, may mà bà đã quay người đi.
"Chẳng qua mẹ chỉ không muốn nhìn thấy ngày đại hôn của Hoắc Thị bị người ta chê cười mà thôi, cho nên… tìm cô ta về đi. Mẹ muốn dạy dỗ đứa con dâu không biết phép tắc này một chút!" Anna Winslet cố ý lạnh giọng, không để nhận ra vẻ giảng hòa của mình.
Nào ngờ, một câu nói của bà đã phá nát sự kiên quyết lâu nay của mình. Bà vốn cứng rắn nên hoàn toàn chưa phản ứng được rằng, trong lời của bà đã thừa nhận Úc Noãn Tâm là con dâu.
Hoắc Thiên Kình nhạy cảm bắt được điểm này, đôi mắt sâu thẳm lóe lên chút cảm động. Hắn nhìn bóng lưng có chút cô đơn của mẹ mình, không khỏi mềm giọng lại…
"Mẹ yên tâm, con nhất định tìm cô ấy về, để cho mẹ dạy cô ấy làm thế nào mới có thể trở thành một người con dâu đủ tư cách của Hoắc gia!" Nói xong liền quay người đi nhanh ra ngoài.
Anna Winslet lẳng lặng đứng trước cầu thang, trong ánh mắt kiên cường dần dần lộ ra vẻ phức tạp.
Vừa muốn cất bước, lại vô tình nhìn thấy Hoắc lão phu nhân đang ngồi trên xe lăn ngay góc ngoặt cầu thang.
Hai người không nói lời nào, chỉ là…
Hoắc lão phu nhân nhìn bà, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ…
Úc Noãn Tâm tỉnh lại, cả người đau nhức, khi nhìn thấy trước mắt toàn là máu trắng thì cứ ngỡ là mình đã đến thiên đường.
Đôi mắt mệt mỏi đảo qua căn phòng một vòng, cuối cùng dừng lại ở khung cửa số chiếm hết hai phần ba diện tích phòng.
Nước mưa đập vào cửa kính, nhưng lại bị cách âm rất hiệu quả.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh trước khi ngất xỉu…
Khi đèn xe lướt qua trước mắt nàng thì nàng không biết gì nữa!
Nhưng…
Thì ra nàng không có chết đi…
Bên ngoài vẫn là đêm mưa tối đen như mực, nặng nề mà đè mạnh xuống đầu nàng…
Từ giường đứng lên, mái tóc từ vai xõa xuống.
Chiếc giường cực lớn làm tôn thêm vẻ nhỏ nhắn tiều tụy của nàng.
Không biết quần áo ướt sũng kia đã bị ai đổi đi, thay vào đó là một bộ váy ngủ trắng, nhìn qua có vẻ là đồ mới.
Căn phòng này rất quen, nhưng nàng không nhớ đã đến đây khi nào.
Cửa phòng bị một bàn tay sạch sẽ đẩy ra, đèn trên hành lang chiếu cái bóng cao lớn của một người đàn ông vào phòng…
"Noãn Tâm, tỉnh rồi sao?"
Ánh mắt của người kia rơi vào người Úc Noãn Tâm, tràn đầy vui sướng.
Úc Noãn Tâm nhìn theo tiếng nói…
"Lăng Thần?" Nàng ngẩn ra, lúc này mới nhớ đến, quen mắt là vì đây là biệt thự của anh.
Bóng dáng cao lớn của Tả Lăng Thần tiến lên, tạm thời đặt chén canh gừng sang một bên, ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Tại sao lại đi một mình trên đường phố vậy? Hoắc Thiên Kình đâu? Sao anh ta lại không ở bên cạnh em?"
Đôi mắt anh phản chiêu gương mặt cực kỳ tái nhợt của nàng, đau lòng không thôi. Anh giơ tay lên vuốt nhẹ hai má nàng, nhẹ giọng nói: "Nếu không phải anh kịp thời thắng xe lại thì hậu quả không thể tưởng tượng được."
Nhớ đến thì anh lại hoảng sợ…
Mắt Úc Noãn Tâm dần trở nên lạnh hơn, hững hờ mà nhìn anh, ánh mắt như nước ấy lại lộ ra vẻ khiến anh bất an.
"Noãn Tâm, anh đã mời bác sĩ rồi, lát nữa hãy ngoan ngoãn để bác sĩ kiểm tra một chút." Tả Lăng Thần chỉ cảm thấy vẻ mặt của nàng quá khác thường, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bất lực tuyệt vọng của nàng thì lại đau lòng không thôi.
"Anh gầy đi…" Nàng không có cự tuyệt lời của anh, đương nhiên cũng không đồng ý, chỉ bất ngờ thốt ra một câu
Trong mắt Tả Lăng Thần nổi lên vẻ mềm mại. Giờ khắc này, dường như anh lại trở về ba năm trước, trở lại những ngày tháng bọn họ còn yêu nhau.
Úc Noãn Tâm nhìn anh, không hề chớp mắt, đúng là anh gầy đi rất nhiều. Khuôn mặt tuấn tú không che giấu nổi vẻ tiều tụy. Nàng giơ tay khẽ vẽ theo những đường nét trên mặt anh…
Từng có khi, sự dịu dàng của anh chỉ thuộc về mình nàng…
"Là vì em mà gầy đi sao?" Lại là một câu hỏi nhẹ nhàng nhưng trong mắt lại không có vẻ dịu dàng như lời nói…
Lời nói có vẻ du dương lưu luyến bên tai làm cho Tả Lăng Thần cảm thấy có chút khác thường. Anh không trả lời, ngược lại rất lo lắng mà nhìn nàng, kéo tay nàng xống khẽ vuốt ve…
"Noãn Tâm, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại đi có một mình trên đường vậy?"
Úc Noãn Tâm không thèm để ý đến, lẳng lặng mà nhìn ánh mắt lo lắng của Tả Lăng Thần. Rất lâu sau mới hỏi: "Lăng Thần, anh rất yêu em sao?"
Tả Lăng Thần hơi ngẩn ra, sau đó ánh mắt rất kiên định…
"Anh yêu em!"
"Anh yêu em bao nhiêu?" Vẻ lấp lửng trong mắt Úc Noãn Tâm ngày càng rõ ràng.
Tả Lăng Thần lại kéo lấy tay nàng, hôn lên đó một chút…
"Em là người con gái mà anh dành cả trái tim để yêu suốt cuộc đời này, anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì em!"
Úc Noãn Tâm nở nụ cười. Nụ cười đẹp như hoa, lại cô tịch như đêm tối…
"Noãn Tâm?"
Tả Lăng Thần luôn cảm thấy Úc Noãn Tâm hơi khác thường, đau lòng mà xoay mặt nàng qua, gương mặt anh tuấn lộ vẻ lo lắng nặng nề.
Úc Noãn Tâm nhìn anh, cười lạnh lẽo, lời nói nhẹ nhàng từ trong miệng nàng thốt ra, lại mang theo vẻ cực kỳ tuyệt vọng…
"Cũng bao gồm cả chính tay đưa em lên giường của người đàn ông khác sao?"
Không khí bỗng trở nên lạnh ngắt, những ngón tay vốn rất ấm áp kia cũng đột nhiên toát ra vẻ lạnh lẽo.
Tả Lăng Thần bỗng run lên một chút, lập tức bật người dậy…
Anh không nói gì, chỉ kinh hãi mà nhìn cô gái đang ngồi trên giường. Ánh mắt thê lương nhưng dứt khoát của nàng đã cho anh biết tất cả!
"Noãn Tâm…"
Rất lâu sau, anh mới ngồi xuống lại, giơ tay muốn chạm vào nàng nhưng lại bị nàng gạt ra.
"Lúc đó em tin tưởng anh biết bao, vậy mà anh lại làm thế với em?"
Nàng đứng dậy, không để ý đến cơn choáng váng bỗng kéo tới cùng sự đau nhức trên người mà nhìn anh, trên mặt đầy vẻ trào phúng cùng đớn đau…
"Tả Lăng Thần, đây là cách biểu hiện tình yêu của anh sao? Anh yêu em nên lên giường với Phương Nhan? Yêu em nên dâng em cho người đàn ông khác ngay đêm trước ngày hôn lễ sao?"
"Noãn Tâm, thật ra không phải thế…"
Trong mắt Tả Lăng Thần tràn ngập vẻ khổ sở, hai tay đè chặt vai nàng, vội vàng nói: "Khi đó, anh thật sự không biết sẽ như thế, anh chỉ… chỉ là…"
"Chỉ là cái gì?"
Úc Noãn Tâm cười lạnh: "Lúc này, anh còn muốn nói những lời dễ nghe gì để an ủi em nữa đây? Cho dù ba năm trước anh không biết chuyện này, nhưng ba năm sau thì sao? Khi anh gặp lại em lần nữa, rốt cuộc là cưới em với tâm trạng thế nào? Chắc là áy náy phải không?"
"Noãn Tâm, ba năm trước anh có nỗi khổ bất đắc dĩ, anh chỉ muốn em giúp anh hoàn thành một cuộc giao dịch mật mã mà thôi, nhưng anh không ngờ Hoắc Thiên Kình sẽ… cưỡng bức em."
Vẻ đau đớn trên mặt Tả Lăng Thần không thể tả được. "Noãn Tâm, anh biết cho dù suốt cuộc đời này anh có làm gì đi nữa thì cũng không thể làm mất đi những tổn thương của em, cho nên khi gặp lại em thì anh cho rằng ông trời đã cho anh một cơ hội, để cho anh có thể chăm sóc em suốt đời suốt kiếp."
"Suốt đời suốt kiếp?"
Úc Noãn Tâm làm như là nghe thấy một câu chuyện thật đáng cười. "Anh dâng vị hôn thê của mình cho người đàn ông khác mà còn trông chờ suốt đời suốt kiếp? Cho đến hôm nay em mới biết tại sao khi đó anh lại kiên quyết đến thế. Anh nói em có thể gả cho bất cứ người đàn ông nào, duy chỉ có Hoắc Thiên Kình là không được! Tả Lăng Thần, anh sớm đã biết sự thật, cư nhiên còn hùa với Hoắc Thiên Kình để gạt em, giấu diếm em. Các người… thật đáng xấu hổ!"
"Noãn Tâm, em nghe anh nói…"
"Em sẽ không nghe hai người giải thích gì nữa cả! Em hận hai người, cũng sẽ không tha thứ cho hai người!" Những đau khổ vì tổn thương của Úc Noãn Tâm hoàn toàn bùng nổ, Nàng đau đớn mà kêu lên, ra sức đẩy anh ra, chạy vọt ra khỏi cửa.
"Noãn Tâm…"
Tả Lăng Thần cả kinh, lập tức đuổi theo.
Úc Noãn Tâm chạy loạng choạng lảo đảo nhưng bước chân rời đi ấy rất kiên quyết. Tả Lăng Thần hét lớn: "Mấy người các anh, ngăn cô ấy lại!"
Bọn vệ sĩ trong phòng khách lập tức hành động.
Úc Noãn Tâm cười thê lương, xoay người chạy lên lầu…
"Noãn Tâm…" Tả Lăng Thần lo lắng mà nhìn dáng vẻ yếu ớt vô lực của nàng, càng thêm đau lòng.
Bởi vì cầu thang của biệt thự là loại hình thang cuốn nên Tả Lăng Thần không thể ngăn được nàng. Mãi đến khi nàng lên đến tầng cao nhất, cầu thang hẹp lại, chỉ cần một chút không cẩn thận là có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tả Lăng Thần không dám tiến lên, bởi vì anh nhìn thấy Úc Noãn Tâm đã xoay người lại, gương mặt xinh đẹp thê lương nở nụ cười tuyệt vọng…
"Noãn Tâm, ở đó rất nguy hiểm, em xuống đây trước có được không?" Gần như là khẩn cầu.
Những tầng lầu của biêt thự vốn đã rất cao, hơn nữa vị trí mà nàng đứng lại là góc chết, lỡ như nàng nghĩ không thông…
"Anh đừng lên đây, nếu không em sẽ từ đây nhảy xuống dưới!" Úc Noãn Tâm không chút biểu cảm mà nhìn anh, trong giọng nói lạnh lùng lộ ra vẻ quyết liệt chết người.
"Được được được, anh không động đậy. Noãn Tâm, anh có lỗi với em, cho nên cho anh một cơ hội được không? Em có thể dùng bất cứ phương thức nào để báo thù anh, nhưng xin em đừng dùng cách tổn thương mình để trừng phạt anh, được không?" Tả Lăng Thần đau khổ mà nhìn nàng, giọng nói lộ ra vẻ lo lắng cùng quan tâm rất rõ ràng.
Úc Noãn Tâm không nói gì, ánh mắt nguội như tro tàn, không chút sức sống.
Tay Tả Lăng Thần hơi run rẩy, mà vệ sĩ dưới lầu cũng kinh hãi đến nỗi không dám làm ra một tiếng động.
Ngay khi không khí đang căng thẳng thì cửa bỗng nhiên bị đạp tung, ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp vang lên…
"Noãn!"
Một đám người mặc đồ đen bỗng nhiên xông tới. Cả người Hoắc Thiên Kình bị mưa làm ướt sũng. Gió lạnh trong đêm mưa ùa vào từ cánh cửa đang mở, thổi tung mái tóc của Úc Noãn Tâm đang đứng trên lầu, làn váy ngủ màu trắng cũng tung bay trong gió…
Cơn mưa nặng hạt như đã định trước là không hề yên ổn, dường như ngay cả gió đêm cũng phối hợp với tình hình lúc này mà nổi lên điên cuồng, khiến Úc Noãn Tâm đứng trên lầu như muốn lung lay sắp ngã.
"Đóng cửa lại!"
Hoắc Thiên Kình phản ứng lại, ra lệnh một tiếng, đôi mắt nhìn chắm chằm vào Úc Noãn Tâm đang tái nhợt, như sợ rằng cơn gió điên cuồng bên ngoài sẽ thổi bay nàng xuống bất cứ lúc nào.
Cửa phòng khách từ từ được đóng lại. Gió, bỗng nhiên không còn nữa. Làn váy trắng của Úc Noãn Tâm cũng không lay động nữa, nhưng vẻ bi thương trong mắt nàng vẫn lan ra như cũ…
Nàng đứng trên cao nhìn xuống, hờ hững mà nhìn Hoắc Thiên Kình đột nhiên xông vào. Cả người hắn đều bị mưa làm ướt sũng nhưng vẫn không thể che lấp nổi khí chất anh tuấn. Đây là một người thế nào chứ, ngay cả khi hắn làm tổn thương nàng mà vẫn có thể làm tim nàng đập nhanh…
Cuối cùng hắn cũng đã đến….
Cuối cùng cũng đuổi theo đến đây…
Nàng sớm biết không thể giấu được hắn điều gì…
Mà nàng, cứ như một con rối, chỉ có thể để cho hắn điều khiển.
Là số mệnh sao? Nếu thật sự là thế, nàng thà rằng dùng một cách khác để kết thúc tất cả những đau khổ.
"Noãn…"
Hoắc Thiên Kình thấy nàng đứng sừng sững trên lầu, giọng nói trầm thấp lộ vẻ vô cùng dè dặt cùng khẩn trương khác thường. Hắn vừa muốn bước lên thì đã bị giọng nói lạnh lùng của Úc Noãn Tâm cắt ngang…
"Đừng bước lên!"
"Noãn, em xuống trước đi, như thế làm anh rất lo lắng!" Giọng của Hoắc Thiên Kình có vẻ sốt ruột, ngay cả đôi mắt vốn rất thờ ơ kia cũng lộ vẻ lo lắng cùng khẩn trương rất rõ ràng.
Tả Lăng Thần đứng giữa cầu thang cũng không dám hó hé một tiếng, chỉ sợ một động tác không cẩn thận thôi là khiến cho Úc Noãn Tâm nghĩ không thông.
Bởi vì…
Ánh mắt quá mức thê lương của Úc Noãn Tâm không giống như là nhất thời giận dỗi, nàng thực sự giống như là một cái xác không hồn, ngay cả đôi mắt trong như nước kia cũng mất đi ánh sáng…
Tương phản với vẻ nôn nóng của Hoắc Thiên Kình, vẻ im lặng quá mức của nàng khiến tất cả mọi người đều lo sợ. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
"Tại sao… Tại sao rõ ràng là chiến tranh giữa đàn ông các người mà em lại trở thành vật hi sinh?" Rất lâu sau, giọng của Úc Noãn Tâm lại vang vọng trong phòng khách rộng lớn.
Giọng nói có vẻ rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như âm thanh kì ảo bất định từ thiên nhiên, mang theo vẻ tuyệt vọng thê lương đối với cuộc đời này. Như là lên án, lại như là sự bất đắc dĩ đối với vận mệnh của con người…
"Noãn…"
"Noãn Tâm…"
Hai người đàn ông đều cao cao tại thượng, nhưng giờ khắc này, trên mặt lại rất ảm đạm. Hai người đều mong muốn tiến lên ôm chặt nàng vào lòng, nhưng lại bị ánh mắt thê lương của nàng làm đau nhói.
Nếu có thể, bọn họ tình nguyện trở lại một lần nữa, không làm nàng bị tổn thương nữa.
"Lăng Thần…"
Úc Noãn Tâm thản nhiên mà nhìn Tả Lăng Thần, trong mắt lộ ra vẻ tĩnh lặng như sương mù. "Anh khiến cho em nhìn thấu bản chất của tình yêu, thì ra, người mình yêu nhất cũng có thể lấy ra để đổi chác."
"Noãn Tâm, không, anh yêu em… Anh biết mình làm sai rồi, buổi tối ba năm trước, khi em cười và nói tạm biệt anh thì anh đã biết sai rồi. Anh… thực tình có lái xe trở lại, nhưng, nhưng…"
Tả Lăng Thần không thể nói tiếp nữa, ngực anh phập phồng, hồi ức đau đớn của ba năm trước kia lại bao trùm lấy anh, xé nát tim anh.
Anh thật sự có quay lại tìm nàng…
Nhưng vừa nghĩ đến anh em của mình có thể mất mạng bất cứ lúc nào thì cuối cùng cũng thắng xe lại!
Vẻ khổ sở của anh đập vào mắt Úc Noãn Tâm, nàng cười nhẹ, trong nụ cười dường như mất đi tình cảm của con người, chỉ giống như cười cho có cười…
Đôi mắt trong lại nhìn về phía Hoắc Thiên Kình đang sốt ruột. Trong nháy mắt, vẻ đau đớn sâu sắc cắt qua vẻ tĩnh lặng trong mắt nàng, giống như là xé nát tất cả sự trầm lặng, đôi môi tái nhợt vô thức run run một chút…
"Thiên Kình, trong thời gian không thích hợp, yêu sai một người là một bi kịch đúng không?"
"Noãn, anh biết em không thể tiếp nhận sự thật này. Em có thể hận anh, nhưng đừng dằn vặt mình có được không?" Tim Hoắc Thiên Kình như se lại, đau dớn khôn nguôi.
Úc Noãn Tâm khẽ lắc đầu…
"Em từng nói em không muốn hận anh nữa… Thật sự rất mệt…"
"Noãn…"
"Thiên Kình, tại sao phải gạt em? Thật ra… nếu anh nói sự thật cho em biết thì tất cả sẽ không trở nên thế này…"
Ánh mắt lạnh lẽo thê lương của Úc Noãn Tâm rơi vào người hắn, giống như là ánh trăng lạnh như nước, đẹp kinh động lòng người nhưng không có chút sức sống.
"Noãn, xin lỗi, anh chỉ, anh chỉ sợ… mất em…"
Lần đầu tiên, Hoắc Thiên Kình phá lệ mà thừa nhận cảm giác trong lòng mình trước tất cả mọi người. Vẻ đau thương ấy lọt vào trong mắt bọn vệ sĩ làm cho bọn họ kinh ngạc cũng khiếp sợ.
Ngay cả Tả Lăng Thần cũng giật mình!
Dáng vẻ bá đạo cùng duy ngã độc tôn của Hoắc Thiên Kình bỗng biến mất. Giờ này khắc này, hắn giống như một đúa trẻ bất lực. Đối mặt với sự tuyệt vọng cùng dứt khoát của Úc Noãn Tâm thì trở nên luống cuống bó tay. Ngay cả một bước cũng không dám bước lên, bởi vì hắn đang sợ hãi…
Hắn còn là Hoắc Thiên Kình sao?
Đôi môi xinh đẹp tái nhợt của Úc Noãn Tâm nhếch lên rất mơ hồ, ánh mắt của nàng cũng dần dần trở nên bi thương…
"Thiên Kình, điều khiến cho em đau lòng không phải là hành vi năm đó của anh, mà là… anh hoàn toàn làm em mất sự sự tin tưởng vào tình yêu… Thì ra tất cả đều đã định trước, em cùng anh chỉ có… nợ mà không duyên!"
"Noãn… em xuống trước được không? Chỉ cần em xuống đây thì em bảo anh làm gì cũng được!"
Hoắc Thiên Kình giống như là một con thú bị sa bẫy, ánh mắt sốt ruột cũng đỏ lên. Khi hắn nhìn thấy nụ cười của nàng càng ngày càng nhợt nhạt không có sức sống thì tim giống như bị một bàn tay ai đó bóp nát.
"Làm gì cũng được sao?" Úc Noãn Tâm cười thê thảm. "Nếu em muốn mạng của anh thì sao?"