"Noãn Tâm à…"
Tiểu Vũ thấy thế, vỗ vai nàng, nói lời sâu xa: "Trong làng giải trí này, thời gian chị ở đây lâu hơn em rất nhiều, có một số việc chị cũng đã thấy nhiều. Vì sao trong một tuần nay, hầu như tất cả cơ hội đều tới trước mặt em, nguyên nhân cũng là Hoắc tiên sinh? Bọn họ cho rằng đại gia đứng sau em chính là Hoắc tiên sinh, mà em cũng sẽ là Ngu Ngọc thứ hai, thậm chí thành tựu trong tương lai còn cao hơn cả Ngu Ngọc! Nhưng bây giờ em lại cự tuyệt Hoắc tiên sinh, không có chút quan hệ gì với anh ta, em cho rằng bọn họ còn có thể cho em cơ hội sao? Bọn họ sẽ cho rằng em không có chút giá trị lợi dụng nào, sự việc trong nháy mắt sẽ trở nên rất gay go!"
Úc Noãn Tâm nhíu mày thật sâu, một suy nghĩ nhẹ nhàng xẹt qua trong mắt.
"Tiểu Vũ, những cơ hội này tới thì tự nhiên sẽ tới, cho dù mất đi em cũng không thể nói gì hơn. Nhưng mà em nghĩ đạo diễn Ôn Dương sẽ không như vậy, dù sao thì anh ta cũng hoàn toàn không biết về chuyện em cùng Hoắc tiên sinh mà."
"Chỉ mong là vậy, nếu như em tham gia quay bộ phim này thì tất nhiên là chuyện tốt, nhưng cuối cùng chị cũng cho rằng mọi chuyện sẽ không quá thuận lợi, chị thật sự thấy sợ."
Tiểu Vũ mang đầy bụng lo lắng còn chưa nói xong, một tràng tiếng chuông điện thoại di động gấp gáp cắt ngang lời cô.
Cô cầm lấy điện thoại, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Ai vậy? Nói đi!"
Ôi trời, là ai không có mắt, vào lúc này mà gọi điện đến?
Tiếng nói gấp gáp truyền tới qua điện thoại, như là có chuyện gì xảy ra, Tiểu Vũ bên này vừa nghe xong, trên gương mặt lập tức biểu lộ nghi hoặc…
"Tiểu Vũ, làm sao vậy?" Thấy Tiểu Vũ cắt đứt điện thoại xong, Úc Noãn Tâm vội vàng hỏi.
Tiểu Vũ nhìn nhìn điện thoại di động một chút, rồi nhìn về phía Úc Noãn Tâm, trong mắt lộ vẻ khó hiểu, mang theo một chút nghi hoặc nói:
"Noãn Tâm, vừa rồi trợ lý gọi điện thoại tới nói rằng một người tự xưng là mẹ em tìm đến công ty…"
Úc Noãn Tâm nghe vậy xong, cả người run lên, đôi mắt đẹp đột nhiên trở nên đờ đẫn, trong phút chốc giống như búp bê thủy tinh mất đi tất cả linh hồn trên sân khấu…
Ánh mặt trời dường như trong nháy mắt mất đi màu sắc…
"Mẹ…"
Trong căn nhà xinh đẹp, Úc Noãn Tâm thoáng cái đã quỳ gối trên mặt đất, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống. "Con xin lỗi…"
Ba chữ này nàng đã muốn nói từ rất lâu, ba năm trước nàng đã muốn nói rồi.
"Con à, con làm cái gì vậy, mau đứng lên, ngoan!" Trong mắt bà Úc mang theo sự đau xót sâu sắc, vội vã nâng Úc Noãn Tâm đứng dậy, cùng ngồi lên sô pha. - .
Ba năm trước đây, sự ra đi không từ biệt của đứa con gái này thực làm cha mẹ một đêm bạc đầu lo lắng. Bọn họ không biết rốt cục con gái mình đã xảy ra chuyện gì, mà trong ngày hôn lễ hôm ấy lại không thấy tăm hơi. Chuyện vốn là vui mừng biến thành kinh hoàng. Bọn họ hầu như đã đi đến tất cả những nơi Úc Noãn Tâm có thể đến, nhưng thế nào cũng không tìm được nàng.
Ba năm nay, bọn họ nghĩ tất cả các biện pháp, nhưng cuối cùng nhận được một lá thư của con gái mà đau lòng không ngớt. Nội dung trên thư rất đơn giản, con gái hủy bỏ hôn lễ, còn về nguyên nhân thì xin họ không nên tiếp tục hỏi, hơn nữa nàng muốn khuây khỏa, xin bọn họ không nên lo lắng.
Cứ như vậy…
Mãi cho tới hôm nay, rốt cục bà Úc mới gặp được con gái.
"Mẹ, mẹ già đi rất nhiều, đều do con, đều là con không tốt, để ba mẹ lo lắng cho con như thế…" Cổ họng Úc Noãn Tâm như nghẹn lại, nước mắt như chuỗi trân châu bị đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống sô pha.
"Con gái ngốc, con là khúc thịt trên người mẹ lấy xuống, cho dù là con làm đúng hay không đúng, mẹ đều sẽ không trách con, hơn nữa mẹ tin tưởng con gái mẹ nhất định là đã gặp phải chuyện gì khi đó mới có thể đưa ra quyết định này, dù sao con yêu Lăng Thần như vậy…"
Giọng của bà Úc cũng nghẹn ngào. "Chỉ là đứa con này, cho dù là trời có sập xuống cũng không nên bỏ nhà mà trốn đi chứ, chuyện lớn đến đâu cũng còn có ba mẹ đây, vì sao lại không nói cho ba mẹ một tiếng?"
"Mẹ…"
"Con gái à, con biết không, khi Lăng Thần nhìn thấy thư từ hôn của con xong, thoáng cái liền tiều tụy đi rất nhiều. Mẹ chưa từng thấy nó thương tâm như vậy. Nếu con có chuyện gì không thể nói cùng cha mẹ, vậy con có thế nói cho Lăng Thần. Nó yêu con như vậy, quan tâm lo lắng cho con như vậy, con không nên có chuyện lừa gạt nó mới phải. Nó cả tháng đều không đến công ty, cả ngày nhốt mình trong phòng…" Bà Úc vừa lau nước mắt vừa kể rõ mọi chuyện.
Đau đớn day dứt đột nhiên nổi lên, lập tức lan truyền bằng tốc độ nhanh nhất tới các tế bào trong thân thể của Úc Noãn Tâm, thậm chí ngay cả dòng chảy của mạch máu cũng đều đang gào thét đau đớn.
Nàng vô thức đè tay lên miệng, nhưng dù sao cũng không áp chế được nỗi đau đớn ép vào trong tim kia…
Nhiều năm như vậy, nàng vẫn không quên được người đàn ông này, quên không được giọng nói dịu dàng của anh ở bên tai, quên không được dáng vẻ săn sóc của anh, cũng quên không được mỗi một gợn sóng trong cặp mắt như tinh tú của anh, nụ cười cao vợi.
Ở trong lòng nàng, Tả Lăng Thần chính là vị hoàng tử mà cả đời nàng muốn sánh bước, nếu như không phải là chuyện bất đắc dĩ, nàng sao có thể rời khỏi anh?
Ba năm trước đây, nàng mất đi sự trong sạch, không xứng với anh…
Ba năm sau, nàng lại một lần nữa đem thân thể để trao đổi với một người đàn ông, càng không xứng với anh…
Bất kể là ba năm trước hay ba năm sau, nàng đã định là phải phụ người đàn ông này!
Nhìn thấy nét mặt của nàng như vậy, bà Úc lau khô nước mắt, nhẹ giọng nói: "Noãn Tâm, mẹ biết con còn yêu Lăng Thần đúng không. Năm đó rốt cục xảy ra chuyện gì, lẽ nào qua nhiều năm như vậy, con còn không chịu nói cho mẹ sao?"
"Con…"
Úc Noãn Tâm đột nhiên hồi tưởng lại buổi tối ba năm về trước, cảm giác kinh sợ quen thuộc lại trở về, nàng hít một hơi thật sâu, vành mắt đỏ ửng nói:
"Mẹ, dù có nói một nghìn, một vạn lần thì cũng chỉ có thể nói con cùng Lăng Thần kiếp này không có duyên, con không muốn nhắc lại chuyện tình năm đó nữa…"
Chuyện này, chỉ có trời biết đất biết, người đàn ông kia và nàng biết, nàng không muốn nói, cũng không muốn cho bất kỳ ai biết!
Ba năm trước nàng lựa chọn rời bỏ, lựa chọn thà rằng rời đi cha mẹ, rời đi người đàn ông mình yêu nhất cũng không đi báo cảnh sát, nguyên nhân là thế này. Nàng không chịu nổi áp lực của dư luận, cũng không chịu nổi chân tướng trong nháy mắt bị vạch trần trong con mắt mọi người, nhất là cha mẹ cùng Lăng Thần, bọn họ là người nàng yêu nhất, nàng sao có thể để cho bọn họ lại bị gặp nạn đây?
Bà Úc trầm ngâm nhìn nàng đã lâu, trong mắt gờn gợn toát ra đau xót, nhưng càng nhiều hơn là sự thương tiếc …
"Noãn Tâm, đứa nhỏ này từ bé tính tình đã quật cường, mẹ biết chuyện mà con đã không muốn nói ra, bất kể ai cũng đều không hỏi được. Thế nhưng con có nghĩ tới Lăng Thần hay không, lẽ nào con thực sự có thể hoàn toàn quên được nó sao?"
Bi thương nồng đậm lan tràn trong mắt Úc Noãn Tâm, như sương mù, dần dần che lại tia sáng vốn có trong đáy mắt của nàng, biến thành tầng nước mắt…
"Mẹ, Lăng Thần anh ấy… Bây giờ anh ấy thế nào?"
Nàng biết mình là người không có tư cách hỏi những lời này nhất, dù sao cũng là nàng phụ anh. Nhiều năm qua, có rất nhiều lần mộng trong đêm được quay trở về, nàng chỉ có thể từ trong mơ giật mình tỉnh giấc, thoáng như Tả Lăng Thần ở bên cạnh, mang theo vẻ tươi cười dịu dàng nhìn nàng. Nhiều lần nàng thiếu chút nữa không khống chế được, muốn nhìn thấy anh một lần…
Thế nhưng… Nàng còn mặt mũi nào đi gặp người đàn ông này?
Bà Úc kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, gắt gao nắm trong tay, như là sợ nàng lại biến mất không gặp được nữa, nặng nề thở dài nói:
"Hôn lễ qua đi, Lăng Thần suy sụp gần như không ra hình người. Nửa năm sau, nó chào từ biệt mẹ và cha con, kể cả công ty cũng đều chuyển ra nước ngoài, dần dần, chúng ta cũng mất đi tin tức của nó…"
Những lời nói còn lại, Úc Noãn Tâm hầu như không có nghe lọt, vì sự thương tâm đến không cách nào hô hấp. Anh là người đàn ông rất tự tin và lạc quan, yêu anh lâu như vậy, nàng cũng chưa từng thấy dáng vẻ anh đau lòng và suy sụp. Bây giờ, cho dù chỉ là nhớ lại một chút, lòng của nàng đều như thắt lại, mỗi hô hấp, mỗi hơi thở đều cảm giác được đau đớn…
Rất lâu sau, giọng nghẹn ngào của nàng mới cất lên. "Vậy là tốt rồi… Rời khỏi nơi đau lòng, anh ấy có thể bắt đầu tất cả lại từ đầu. Dù sao, con người không thể sống trong hồi ức được."
Thật không ngờ, lúc nàng nói câu này, hàm răng đều run lên, trong nháy mắt, nàng cảm thấy rất lạnh…
"Noãn Tâm, con nên đi tìm nó!" Bà Úc mang vẻ mặt kiên quyết nhìn nàng. "Hôn lễ ngày đó, nó không thấy con, cả người đều sắp muốn điên mất rồi, con không cảm thấy là cần nói gì với nó sao?"
"Mẹ" Úc Noãn Tâm ngân ngấn lệ, khóe môi lại dấy lên một nụ cười gượng gạo. "Quên đi, ba năm rồi, thời gian dài như thế đủ để làm cho anh ấy có thể quên được con, coi như là con thay lòng đổi dạ đi, tất cả đều là quá khứ, con không muốn… lại trở về như trước."
Trời biết là nàng đang nói dối! Nếu như có thể, sao nàng lại không muốn trở lại như ngày xưa chứ?
Đáng tiếc… Thời gian không cách gì quay ngược trở lại, đây là đạo lý vĩnh viễn không thay đổi.
"Noãn Tâm, con đang lừa dối mình, rõ ràng con còn yêu nó."
"Mẹ…" Úc Noãn Tâm nhẹ giọng cắt đứt lời của bà Úc, cố nén đem nước mắt nuốt xuống, nói: "Người con muốn xin lỗi nhất là cha mẹ, hôn lễ ngày đó phát sinh ra chuyện này, nhất định đã làm cha mẹ rất khó xử."
Bà Úc thở dài một hơi. "Thực ra, đều là một ít bạn bè thâm giao, giải thích một chút cũng có thể bỏ qua được. Bên nhà Lăng Thần không có người lớn tham dự, tất nhiên cũng không có phiền phức gì. Thật ra tất cả khổ nhất chính là Lăng Thần, nó chuẩn bị cho hôn lễ nhiều như vậy, ở trong lòng nó, mẹ và cha con cũng giống như cha mẹ nó vậy…"
Nàng không nói được nữa, tiếng nói bị nghẹn lại ở trong cổ họng…
Úc Noãn Tâm nhanh chóng nắm chặt tay, hầu như các móng tay đều khảm vào trong lòng bàn tay, như thể chỉ có làm như vậy mới có thể đè nén nỗi đau đớn như xé rách cõi lòng kia lại.
Cha mẹ Tả Lăng Thần sức khỏe không tốt, lúc công ty của anh thành lập liền cùng nhau rời bỏ trần thế. Một người đàn ông như thế khiến nàng yêu thương, đây cũng là lý do nàng âm thầm thề rằng sẽ chăm sóc tốt cho anh cả đời. Chỉ tiếc, người vi phạm lời thề trước lại chính là nàng…
"Mẹ, sao mẹ lại tìm được chỗ của con?" Nàng khó khăn dời đi trọng tâm câu chuyện, nếu như nói thêm điều gì nữa, nàng nhất định sẽ không khống chế được đi gặp anh, dù cho chỉ là cái liếc mắt.
Trong mắt bà Úc lướt qua một tia xấu hổ, lập tức nhìn về phía Úc Noãn Tâm, nhẹ giọng nói: "Mẹ thấy tin tức giải trí mới biết được. Thực ra, mẹ thực sự không muốn quấy rầy con, nhiều năm như vậy mẹ và ba con đè nặng nỗi nhớ con, chính là mong muốn có một ngày con có thể buông tha tất cả mọi gánh nặng, một lần nữa trở về bên cha mẹ. Ba mẹ mong muốn con có thể chân chính mà trưởng thành. Thế nhưng, ngày đó đột nhiên thấy được tin tức có liên quan đến con, mẹ rốt cục nhịn không được, đi hỏi rất nhiều nơi, cuối cùng tìm thấy địa chỉ công ty con…"
"Con xin lỗi, mẹ." Úc Noãn Tâm nhịn không được ôm mẹ mình. "Con gái thực vô dụng, ba năm trước khiến cha mẹ lo lắng, ba năm sau lại vẫn khiến cha mẹ lo lắng… Con xin lỗi…"
Nàng nói xin lỗi hết lần này đến lần khác, dường như chỉ có như vậy mới có khả năng làm lắng lại sự hổ thẹn trong lòng.
Tin tức giải trí mà mẹ nói nàng biết đến đều là tin tức liên quan đến Cổ tiên sinh vu khống nàng có ý định đánh bị thương người, còn có chuyện tổ kịch yêu cầu bồi thường lớn. Nàng vốn muốn cho cha mẹ bớt buồn phiền, lại không nghĩ rằng cách cha mẹ tìm được mình lại là từ chuyện xấu hổ như vậy.
"Con ngoan, chúng ta là ba mẹ con, cùng mẹ nói xin lỗi cái gì đây. Mẹ chỉ là lo lắng, chuyện của con… có đúng là thực sự phiền phức giống như tin tức nói không?" Úc mẹ lo lắng nhẹ vỗ về phía sau lưng nàng hỏi.
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn bà Úc, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, yên tâm đi, mọi chuyện đều giải quyết rồi. Không chỉ như thế, lịch trình hiện tại của con cũng đã sắp xếp hết rồi, cho nên…" Nàng hồng đôi mắt, làm nũng lôi kéo cánh tay bà Úc, "Con sẽ hiếu thảo với ba mẹ, không rời xa ba mẹ nữa. Đúng rồi, ba đâu ạ? Vì sao ba không tới đây?"
Nàng thực sự rất nhớ ba mình.
Một chút bối rối hiện lên trong mắt bà Úc, bà nhìn Noãn Tâm một chút, muốn nói lại thôi.
"Mẹ? Có phải ba đã xảy ra chuyện gì rồi không? Mẹ mau nói cho con biết đi…" Trong lòng mơ hồ nổi lên bất an.
Đáy mắt bà Úc se lại, cố gắng nuốt xuống khối nghẹn ngào trong cổ họng, thở sâu một hơi, nói: "Noãn Tâm, ba con, ông ấy mắc bệnh nặng, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện…"
Hồi V: Thương xót giai nhân