Đôi môi mềm mại chạm vào bờ môi lạnh lẽo của hắn.
Hai người đàn ông, một người trong đó hết sức sửng sốt, người kia trong mắt lại nổi lên ánh cười.
Ban đầu chỉ là một cách chứng minh, một cách mà Úc Noãn Tâm muốn mượn nó để khiến Tả Lăng Thần hết hy vọng. :
Thế nhưng…
Bên hông đột nhiên ấm áp, Hoắc Thiên Kình biến bị động thành chủ động, chính là một chiếc hôn chuồn chuồn lướt biến thành hắn dồn hết sức mà hôn lấy, chiếc lưỡi linh hoạt nóng bỏng nhanh nhẹn bắt lấy chiếc lưỡi thơm của nàng, trằn trọc mút lấy…
Trong mũi thoang thoảng mùi long đản hương, khiến Úc Noãn Tâm hoảng hốt.
Nàng vô thức muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm chặt hơn…
"Đủ rồi!"
Vẻ kinh ngạc trong mắt Tả Lăng Thần đã chuyển thành phẫn nộ cùng đau thương, anh tiến lên kéo Úc Noãn Tâm ra, lập tức, Hoắc Thiên Kình cũng nhanh chóng bắt lấy cánh tay kia của Úc Noãn Tâm.
"Noãn Tâm, em phải đi theo anh!" Tả Lăng Thần kéo tay trái của Úc Noãn Tâm, ánh mắt sắc bén, lời nói kiên định.
"Tức cười, Úc Noãn Tâm đã sớm là người của tôi, bây giờ cậu mới đến mang đi, còn kịp sao chứ?" Hoắc Thiên Kình cũng không có ý buông tay, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ chế nhạo, ánh mắt sớm đã tràn đầy vẻ lạnh lẽo.
Úc Noãn Tâm bị kẹt giữa hai người đàn ông, bị bọn họ lôi kéo khổ không nói nổi, tay của bọn họ siết chặt hai cánh tay hai bên của nàng giống như muốn xé rách nàng ra.
"A…" Đôi mày xinh đẹp nhíu chặt, cặp mắt đẹp cũng lộ ra vẻ đau đớn.
Tả Lăng Thần thấy thế, đột nhiên lạnh giọng quát Hoắc Thiên Kình.
"Buông ra! Anh làm Noãn Tâm đau kìa."
Hoắc Thiên Kình cười lạnh một tiếng, không những không chịu buông ra, ngược lại càng gắng sức nắm chặt: "Đau đớn của cô ấy không phải một mình tôi tạo nên!"
"Cánh tay của tôi sắp gãy rồi!" Úc Noãn Tâm không ngừng đau đớn.
Hai người đàn ông giằng co nhau…
Tả Lăng Thần nhìn Úc Noãn Tâm, còn Hoắc Thiên Kình lại nhìn Tả Lăng Thần…
Một lúc lâu sau …
Bàn tay đang nắm chặt Úc Noãn Tâm của Tả Lăng Thần chậm rãi buông ra, giống như một pha quay chậm trong một bức biếm họa, mang theo run rẩy đau khổ, cho dù anh rất muốn kéo nàng vào lòng, nhưng vẫn không nỡ nhìn thấy vẻ đau đớn giữa ấn đường của nàng.
Anh nhìn Úc Noãn Tâm thật sâu, trong ánh mắt mang theo vẻ đau đớn nát lòng, dường như có tác dụng khiến cho lòng người tan chảy.
"Lăng Thần…"
Lòng nàng cũng đau đớn nát tan, kìm lòng không đậu muốn tiến lên, nhưng lúc nàng sắp hành động thì bị Hoắc Thiên Kình dùng sức kéo mạnh vào lòng.
Tả Lăng Thần thống khổ nhắm mắt lại, một lát sau, anh mạnh mẽ quay người, sải bước rời đi.
Cửa phòng đóng lại "rầm" một tiếng, lòng của nàng cũng vỡ tan theo.
Hoàn toàn rơi vào vực thẳm…
"Noãn, từ hôm nay trở đi em phải hoàn toàn quên người đàn ông kia cho tôi!" Giọng nói trầm thấp của hắn phát ra, mang theo thỏa mãn cùng mệnh lệnh.
"Buông tôi ra!" Úc Noãn Tâm giống như không nghe thấy, giọng nói trở nên hết sức lạnh lùng, cả ánh mắt cũng lập tức đóng băng, những ngón tay mảnh khảnh sớm đã nắm chặt.
Chân mày Hoắc Thiên Kình nổi lên vẻ không hài lòng, hơi kéo nàng lại, vừa muốn mở miệng, nhưng…
"Bốp…"
Một bạt tai tát lên trên gương mặt cương nghị của hắn, rất đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước.
Không khí như đông lại, trong nháy mắt cực kì băng giá.
Sắc mặt Hoắc Thiên Kình trở nên rất khó coi, dường như là tái mét, ánh mắt vốn mang theo ý cười đột nhiên biến thành lạnh lẽo, giống như ma vương toát ra vẻ giận dữ, giống như muốn thiêu rụi người phụ nữ trước mặt!
Úc Noãn Tâm cũng nhìn hắn không chút sợ hãi, trong mắt lộ vẻ căm hận.
Ngay lập tức, cằm của nàng bị bàn tay cứng rắn của hắn hung hăng siết lấy, dường như sắp bóp nát vậy!
"Đàn bà đáng chết, cô là người đầu tiên dám đánh tôi!"
Toàn thân Hoắc Thiên Kình phát ra hơi khí lạnh lẽo, rõ ràng rất nguy hiểm, từ đôi mắt ẩn nhẫn và gân xanh lộ ra trên bàn tay của hắn, không khó nhận ra sắp có một loại tai ương ngập đầu…
Úc Noãn Tâm cười nhạt: "Anh cũng là người đầu tiên mà tôi đánh, a, không đúng, tôi chưa bao giờ đánh người, bởi vì tôi đánh… cũng không phải là người!"
Trong đôi mắt của nàng phản chiếu vẻ phẫn nộ tột cùng của hắn, nhưng nàng vẫn nhìn hắn một cách trong trẻo lạnh lùng, giống như đang chống cự lại hơi khí nguy hiểm của hắn.
Quả nhiên…
Ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng của hắn đột nhiên trở nên càng lạnh lẽo, khuôn mặt cương nghị như điêu khắc cũng vì những lời này của nàng mà trở nên vô cùng khó coi.
"Thật sự là đủ gan dạ!" Tay hắn bỗng nhiên tăng thêm lực, nhìn thấy trong mắt nàng hiện lên vẻ đau đớn mà vẫn kiên trì kiêu ngạo, hắn không khỏi càng thêm giận sôi người.
"Chỉ là… hành vi ngu xuẩn của cô sẽ làm cô phải trả một cái giá rất đắt!"
Nói xong, bàn tay hung hăng đẩy một cái, khiến cả người Úc Noãn Tâm ngã vào sô pha.
Sức lực thật mạnh khiến nàng suýt ngất đi, ngay sau đó nàng cảm thấy trên người có áp lực, cả người hắn đã đè lên.
Dường như ý thức được hắn muốn làm gì, khóe môi nàng nở ra một nụ cười lạnh tan nát.
"Hoắc Thiên Kình, anh chẳng qua là một động vật giống đực chỉ biết giao phối mà thôi, loại người như anh sớm muộn gì cũng gặp phải báo ứng!"
Động tác của hắn đột nhiên dừng lại.
Trong nháy mắt, trong phòng đông lại thành một tầng băng lạnh lẽo…
Gân xanh giận dữ trên mu bàn tay của Hoắc Thiên Kình hoàn toàn nổi hết lên, đôi mắt vốn màu đen đã trở nên đỏ như máu, hoàn toàn là mùi vị của máu.
Sau đó, chỉ thấy hắn gầm nhẹ một tiếng, hung hăng giơ nắm đấm lên, hướng về phía Úc Noãn Tâm….
Hắn giống như ma vương, có khả năng tuyên án sống chết của tử thần, toàn thân tỏa ra lửa giận cùng giá lạnh.
Úc Noãn Tâm nhắm chặt mắt lại! Chuẩn bị nhận một đấm của hắn!
Đánh chết nàng cũng tốt, như vậy nàng sẽ không phải tiếp tục làm con rối cho hắn giật dây nữa!
Nắm đấm mang theo một trận gió lạnh, xẹt qua bên tai nàng…
Hồi VII: Dần dần yêu thương