- May mà mình thông minh nên đã để bút ghi âm ở phòng tên đó... quá ra là có hẹn đấy à.... -cười - Phạm Trung Hiền ơi là Phạm Trung Hiền... tui không nghĩ là cậu sẽ làm thế đâu... nhưng thấy 1 hình ảnh mới của cậu thì cũng nên đi xem đấy chứ !! - Thái Phong
- Trong như thế này à !!.... - nó đang soi mình trước gương với phong cách hoàn toàn lạ
- Nhìn cũng không tệ ! - Thư ngồi ở ghế khen
- Đừng đùa nữa ! .. mình đang rầu lắm rồi đây nè... vì bộ trang phục này mình mất cả mấy tiếng đấy.... còn phải tranh thủ chuẫn bị nữa.... thật là - nó nhăn nhó
-Do cậu chứ do ai ! thật là... không ngó trước ngó sao... đưa nhằm nên mọi thứ rối tung thế này đây - Thư
-Híc !!... nhưng cũng phải thực hiện thôi ... mình chỉ có 7 ngày... hi vọng những việc này sẽ trở thành dấu ấn khó phai .... - cười tũm tĩm...
-Ui trời !! ... Kỳ thì đỡ rồi... còn Trung Hiền kìa... có lẽ kĩ niệm Kỳ nói sẽ thành "ác mộng " cho cậu ta đấy... - cười đùa
- Chắc là thế này....
hay là thế này
- đúng ha !!.... có khi nào... mình chưa làm xong nhiệm vụ mà đã ngất xĩu vì vẽ đẹp của cậu ấy không nhĩ ... hahahaha... ôi đau bụng quá... nhịn không nổi .... - ôm bụng cười
Cuối cùng màn đêm cũng buôn xuống....
- Mình thật có lỗi với khuôn mặt của mình mà.... - hắn mới trang điểm xong... thay cả " y phục " ... rón rén bước ra ngoài xe
Xa xa.... đằng sau
- Biến thái đến thế sao !?.... - Thái Phong nhịn không nổi cũng phải thốt lên trước hình dáng của Trung Hiền
- Hi vọng là không có ai thấy bộ dạng của mình... - lái xe đến điễm hẹn
- Mình không ổn ! không ổn chút nào hết.... thật là.... run quá..... - nó đã đến nơi trước đang rối tung rối mù vì lo lắng
XOẠT.... có tiếng động
- Có phải Tử Kỳ không !!?... - hắn đã tới
- Ai đấy.... ?? - nó quay lại nhìn thấy
- ..... Hiền !.... - quấn khăn quanh mặt như người ã rập đeo kính râm đen như xã hội đen...
- Trời !!.... - sững sốt -sao ra nông nỗi này - nhìn hắn
-Azzz ! đừng nhắc nữa !.... - hắn cáu - Kỳ cũng đâu hơn gì...
- Sao lại không... ít ra cũng dễ coi hơn - ngó hắn
- Kỳ đứng còn thấp hơn vai Hiền gần 5 phân - dùng tay chỉ chiều cao nó - còn nữa ! đâu ra bộ râu nhìn ... - hắn nhíu mày
- ....... Á.... - giựt bộ râu trên mép của mình ra rồi nạt hắn - Cởi ra
- Cái gì !!? .... cởi cái gì !! - sắc mặt biến đổi , dùng tay che người lại
( Trời ơi ! nhanh thế mới đây đã đòi cởi à !!..... - Thái phong phía sau bụi cây )
- Tui kêu cởi GIẦY ra ! .... - trừng mắt nhìn hắn
- À... ờ....hết hồn - lo lo - đây !.... làm gì thế !
- Nói chuyện cho dễ - cười với hắn - cổ Kỳ không phải bằng cao su đâu mà dãn lên rồi gập xuống . - Tháo giày nó ra - Mang đi ! size 42 đấy
- Chân Kỳ lớn thế à - Mở to mắt ngạc nhiên
- Điên !! Tui cố tình mang thế để đề phòng khi Hiền không chịu nổi đôi giầy cao gót thì giúp đỡ ! đúng là.... - bất mãn
- Đùa thôi mà !- cười
Cả hai ngồi xuống chiếc ghế đặc ở gốc đèn - Thái Phong di chuyển đến sau bụi cây đối diện chiếc ghế
- Giờ thì bắt đầu đấy ! - nói với hắn
-Hã !?... - vẫn hoang mang
- Kỳ... thực hiện trước... - nó cũng ngượng
- Phải.... phải thực hiện đúng những gì trong đó à !... - lo
-Im lặng... !! khong thắc mắc !... đừng để Kỳ nổi giận đấy - trừng mắt cảnh cáo...
- Trời ơi !! thảm thật mà !.... - mặt ũ rủ
- Kỳ mới thảm đấy !... híc ! đáng lẻ mình là người ngồi và chờ dc tỏ tình lãng mạn nhưng giờ lại thành thế này đây .... bực thật đấy - Vừa đi lấy hoa vừa lẫn bẫm
- Ờ đây không có ai !... cái khăn này nóng chết đi dc...- mở ra
ẦM..... - thực ra là tiếng ngã của Thái Phong... nhịn không nổi cười đó mà
- Ai đó.... !!- ngó - mặc kệ chắc là cái gì đó rớt....
CẢNH 1: gặp gỡ
nội dụng
Kỳ ( đáng lẽ ra là Hiền ) từ xa bước đến , nở nụ cười triều mến với Hiền ( chổ này của nó mới dúng ) .... Hiền ngại ngùng quay mặt đi . Sau đó Kỳ sẽ tặng Hiền 1 bó hoa hồng trái tim kèm theo 1 hộp quà .... Hiền sẽ đứng lên tỏ ra ngạc nhiên và không hiểu những gì Kỳ làm .Kỳ giải thích sự việc.... Hiền vẫn không muốn chấp nhận những gì Kỳ nói , Hiền từ chối ....
Action
Từ xa ! Kỳ bước đến ... nhìn vào Hiền
- hahahahahaha - cười ngã xuống đất khi nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Trung Hiền sau khi trang điểm
- Gì thế !! - Hiền đứng dậy - Phản kịch bản à !!?... - nhìn nó
- Không... hahaha.... không có....... - ôm bụng.. - lại.... lại... hahahaha - quay về vị trí cũ
- Đừng có đùa kiểu đó ! - Hiền vẫn chưa nhận ra
Kỳ bước đến.... nhìn Hiền....
-.... Nhịn.... nhịn.... không dc cười .... không dc.... không.... ha..ha - ém cười .... - cố bước đi với bộ đồ hết sức menly với chiếc guốc 10 vừa nãy đổi
- Đi cứ như vịt á !.... thật là..... - ngồi cười
... Nở nụ cười triều mến với Hiền ....
- Nở nụ cười rồi..... vậy là phải bối rối ngại ngùng.... - Hiền lúng túng - Thấy ghét hà..... - chỉ tay chu môi , õng ẹo quay mặt đi
ẦM ẦM !..... 2 tiếng vì lần này ngoài Kỳ ngã vì cười và hết hồn ra còn có Thái Phong
- Cứu tui với !... chịu không nỗi nữa rồi ... Phạm Trung Hiền ơiiiiiiiiii !!! - nó rên trong cơn đau bụng vì quá mắc cười
- Thôi !! không làm nữa !- hắn cáu
Nó nhỏm dậy và đi đến chỗ hắn
- Này !... tặng đấy - nó giơ bó bông ngay mặt hắn, còn nó thù cúi mặt
-H...ha....haz....hác xiiiiiiii !!! - hắn nhãy mũi vì hoa - Cám ơn....
- í ẹ..... - hoa lá bông trên đầu nó hết
- xin lỗi ! Hiền khó chịu với hoa ! - cười với nó
- nhìn hắn -..... - bặm môi nhịn cười - Hiền.... trong lạ thiệt
- Hã !!... đừng có chọc nữa !.... hôm nay Hiền đã rất vất vã với những thứ theo yêu cầu kịch bản của Kỳ đấy - hắn bất mãn
-Được rồi ! vậy đừng để phí !.... tiếp tục - cười cổ vũ hắn
-,.... dc ! - khuôn mặt vẩn chưa bớt tức
- Còn đây là quà - đưa cho Hiền
- Chuyện gì ?.... cái này là ý gì !! - nhìn nó
-.. bậm môi nhịn cười tiếp ..- Kỳ.... Kỳ.... không dc !! đợi 1 phút .... - quay mặt cười không ngớt
- Azzz !!!.... - tức giận lấy khăn giấy trong bóp ra lau hết make up trên mặt
- nó cười đã rồi quay lại - ok ok đc...được... rồi - ngạc nhiên khi nhìn vào khuôn mặt đã lau chùi của Trung Hiền
-Như thế này đi !... Kỳ làm Hiền phát bực đấy - Nhìn nó
- hức !!..... - nó nấc cục - vậy..... hức !.... tiếp tục.... - mặt đỏ ửng
-Chuyện gì ?.... cái này là ý gì ?- Hiền nhập vai nhìn nó
- Kỳ.... Hức ! .... hẹn Hiền... Hức !.... - mắt nhìn mắt - " mình không nhìn vào mắt cậu ấy thế này dc " ... Kỳ
- Nói..... - nhìn nó tiếp
- Đừng nhìn Kỳ nữa ! hức ! - nấc cục liên tục
- Kịch bản ghi rõ nhìn không chớp mắt đây này - chỉ vào tờ giấy
- Nhìn nữa !... hức ! nhìn nữa ....thì - nó
- Thì sao !? - cứ dán con mắt nhìn nó
- Kỳ... hức ! Kỳ sẽ làm chuyện hư đó !!! - nó nói run run
- Hư ??...- nhíu mày nhìn nó
- hức !!..... - nhìn hắn - Làm thật đấy... hức !!
-Hữ !?... - lên giọng hỏi
- Tiến đến sát má hắn và..... Kiss
-...... - Trung Hiền chỉ đứng im lặng
( Trời !!..... - Thái Phong )
- Sợ chưa !!? - nó chữa ngượng
- Chuyện hư đấy à !! - nhìn nó
- hức !!.... hức !! - nhìn không dám nói gì
- Thế thì... - ánh mắt gian xảo
- Hức !! ... Hức !! ...- nấc cục
Ghé sát má nó và ....Kiss
- .... .... ... - bức tượng đóng băng , pháo bông nổ trong đầu đùng đùng nụ hôn " má " đầu đời của nó
- Sợ không !! - nhìn nó cười
Ghé sát má nó và ....Kiss
- .... .... ... - bức tượng đóng băng , pháo bông nổ trong đầu đùng đùng nụ hôn " má " đầu đời của nó
- Sợ không !! - nhìn nó cười
Nó mở to mắt với khuôn mặt mất hồn nhìn hắn rồi nói - SỢ...SỢ CHỨ !
Hắn cười phì , tỏ vẻ thích thú làm nó hoang mang hơn - Đùa vậy đủ rồi , làm gì mà nhìn Kỳ nghiêm trọng thế - nhìn nó
- Đùa !? - quay qua nhìn hắn khi nghe hắn nói - Hiền giỡn với Kỳ đấy à - tự nhiên phát cáu
-Ế !... - né - không phải là Kỳ giỡn với Hiền trước sao ? Sao lại đỗ lỗi cho Hiền
- Grrr ! - trừng mắt nhìn hắn - không nói nữa ! ĐI VỀEEEEEEEEE !!! - nó quát lớn vào mặt hắn
-Gì thế !!? .... Ngại quá hóa rồ à ! - vẫn tỏ ý chọc ghẹo nó
- Tui !! - nhìn chầm chầm vào hắn - Lý Tử Kỳ - vẫn tiếp tục nhìn với ánh mắt đầy tia lửa phẫn nộ - Sẽ phải làm cho cậu HỐI HẬN . BIẾT CHƯA HẢ ?
- Chuyện gì ?? - vẫn chưa hiểu
- Chưa hiểu nữa à ? Là thế này này .... - cầm lấy bó hoa và đánh túi bụi vào Trung Hiền - CHẾT ĐI ! ĐỒ XẤU XA ĐỒ ĐÁNG GHÉT , DÁM HÔN TUI KHI KHÔNG ĐƯỢC PHÉP , DÁM ĐÙA GIỠN VỚI TUI MÀ KHÔNG SUY NGHĨ ...v...v...
- Đau !!... - lấy tay đỡ - Này ! Kỳ bị gì thế.... làm gì có chuyện đó - Chạy
( Cô ta dã man thật !! ... Thái Phong )
- Đứng lại !!! Tại sao lại đối xử phân biệt với tui thế hả ??... - nó dừng lại - Tại sao với Thảo Yên thì nhẹ nhàng từ tốn tại sao với tui thì cậu cứ như là kẻ thù vậy ! Bộ với tui cậu không nghiêm túc dc sao ? - Cầm chiếc giầy cao gót lên
- Chuyện đó.... - thở hổn hển - Chuyện đó.... không phải như vậy... Kỳ... - tính nói thì
BỐP........ chiếc giầy vừa lao tới và chạm vào trán Trung Hiền
-Ây da !...- bật ngửa ra sau
-Hả - há hóc mồn khi nhìn thấy Trung Hiền ngã - Sao rồi !!.... nè nè.... - chạy tới chổ hắn
-Kỳ định ám sát Hiền đấy à ! - nhỏm dậy trách móc nó
- Không !... không phải -lo lắng - Có sao không ...? .... Kỳ chỉ tính... chọi.... nhưng .... đâu ngờ nó vào đúng mục tiêu thế đâu ... xin lội - nó thấy có lỗi nên trở nên lúng túng
- Không sao !!! - đứng dậy , xoa xoa cái trán
- U 1 cục rồi kìa ! - nó chỉ lên trán hắn
- Á !... - nhấn vào vết bầm - Azz ! không sao .... - đi ra chỗ ghế
- Azzz !! cái váy này !!... - tự nhiên đâm ra tức cái váy
- Xin lỗi !! ...- nó cũng dám nói gì
Hắn tháo tóc giả ra rồi xoa xoa tóc - Đúng là.... - quăng cái tóc giả đi
-Giận Kỳ à !?... - nó nói với giọng nhỏ xíu có chút buồn
- Chuyện Kỳ nói !... - hắn
-... ... ... - chỉ im lặng nghe
- Hiền không có đối xử phân biệt ! - hắn nghiêm túc
- .. ... ... - nó quay mặt qua chỗ khác
- Thảo Yên là vợ sắp cưới của Hiền , cũng là người Hiền rất yêu quý ...
- " Sao đau thế này... " - nó lấy tay đặc nên ngực như đang nhói
- Thảo Yên là 1 cô gái tốt , hiền lành và rất đặc biệt ... mỗi lúc bên cô ấy Hiền có cảm giác rất bình yên ... - rồi tự cười
- .... Vậy.... Sao.... ? - nó gắng cười
- Nhưng .... !
- Nhưng sao ?.... - nó hỏi
- Có lúc không thoải mái !... Thảo Yên đôi lúc làm Hiền cảm thấy mình phải mang một trọng trách gì rất lớn... rất gò bó ... - quay qua nhìn nó
- ... ... ... - vẫn không nói gì
- Tử Kỳ thì khác ! ... - cười
- Hả ?... - nó thốt lên
- Từ hồi còn đi học , Kỳ là đứa bạn thân của Hiền ... nên có gì Hiền cũng nói , cởi mở và thoãi mái hơn . Không phải áp đặc bản thân phải hoàn hảo phải làm đúng cái này, đúng cái kia để không làm mất hình tượng hay lo lắng Kỳ sẽ giận.... - hắn
- Thì trước giờ vẫn thế đấy thôi , Hiền có bao giờ để ý đến tâm trạng của Kỳ đâu .... lúc giận thì Kỳ cũng không nói ra vì sợ sẽ làm mất tình bạn... nên lúc nào Kỳ cũng im lặng cả !! - nó nói
- Không phải ý đó !... - hắn nói - Hiền... cảm thấy nói chuyện với Kỳ dễ hơn với Thảo Yên .... Thảo Yên lúc nào cũng đồng ý với những gì Hiền nói ... không 1 lần cải lại Hiền ... cũng không bao giờ đùa hay làm Hiền cười nhiều bằng những trò đùa dù là nhỏ nhất.... Thảo Yên là 1 mẫu người rất chững chạc ... đôi lúc Hiền thấy ngợp
-Thế thì tui dễ đùa lắm à - cáu
Tự nhiên nhìn nó cười - Chắc vậy !!? hahaha
- Nói tóm lại là tui vừa ngốc vừa nóng tính đấy à !? ... - cáu cấp độ 2
hắn nhìn mặt nó rồi cứ cười - Tùy Kỳ nghĩ thôi !!... với Hiền thì ... Thảo Yên sẽ không ai thay thế được
- ... đương...đương nhiên !!... - nó cố tỏ ra không có gì dù giờ lòng nó rất đau - Thôi ! tối rồi... về thôi - đứng dậy
- Không làm hết kịch bản nữa à ?? - hắn ngó nó
-Hôm nay đủ rồi !... - không nhìn về hắn
- Hiền chở Kỳ về ... - hắn cũng đứng dậy
-Không cần đâu - nó cười - trời hôm nay lạnh đó ! - nó cởi áo khoác của mình ra và - cầm lấy đi ... coi chừng cảm lạnh ...- rồi nó cuối chào - bye bye - và bước đi
- Kỳ !!... - hắn kêu - ... gì vậy !!? ... - nhìn cái áo khoác nó đưa
Nó bước đi trên con đường với dòng nước mắt đang rơi trên đôi má nhỏ .... mình chỉ là bạn thân được thôi sao... trong lòng cậu ... Tử Kỳ này mãi mãi se là bạn thân của cậu thôi sao !!?... Tại sao vậy !?... mình có gì không tốt chứ !??... tại sao lại nói thế với mình.... mình mãi mãi không thay thế được cô ấy hay sao ... ? Tại sao lại nói ra , tại sao cậu không im lặng đi tại sao phải nói sự thật ình biết chứ !... mình không muốn nghe nó... mình không muốn nghe điều đó từ cậu đâu... làm ơn nói đó chỉ là trò đùa hay lời trêu ghẹo thôi.... Hãy ình 1 hi vọng....1 hi vọng thôi.... Nước mắt mỗi lúc 1 nhiều hơn... nó sụt sùi trong tiếng nấc đến nghẹn thở... bước đi... bước đi trong vô vọng
Hắn đã về.... có khi nào trong lòng hắn sẽ cảm thấy điều gì đó có lỗi không ?... KHÔNG ! con trai thường vô tâm mà
-chắc là cô ấy mệt nên muốn về... - rồi hắn lái xe đi
-Trời ơi !cái lưng của tui.... - Thái Phong trong bụi lùm chui ra - hahaha... mình đã chụp được nhửng thứ mà tên đó muốn giấu .... sau này sẽ thú vị lắm đây... - cười sản khoái đi ra thì... - Tờ giấy gì đây ?...
- ngó xuống - Kịch bản ? 2 tờ lận à.... - đọc qua 1 lượt - Quá ra là như vậy !.... Mình biết mình nên làm gì rồi !! - tự cười rồi bước đi
Nó đang ngồi khóc... khóc rất nhiều .... rồi bỗng nhiên
Thái Phong tiến đến ngồi xuống cạnh nó - Ngồi khóc có ích gì chứ !! - nhìn nó
-Cậu theo dõi tui đấy à ... !! - nó cáu
- Trời ơi ! nhìn cô kinh dị quá đi ... khóc gì mà xấu thế - Thái Phong biểu môi
-Kệ xác tui ! - trừng mắt
- Thôi thôi !... không nói nữa .... - dỗ ngọt - Cô gặp chuyện buồn à ?
- Không liên quan đến cậu - nó trả lời cọc lóc
- Tui quan tâm nên hỏi đấy !... cô cũng nên lịch sự 1 tí chứ ! - Thái Phong
- Không biết không biết không biết !!..... - tự nhiên khóc lớn - xấu xa xấu xa xấu xa....XẤU XA - nó nhổ cỏ vứt lung tung
-Trời ơi !... được rồi được rồi !... nói đi ... coi như hôm nay tui là cái máy chút giận cho cô .... nói đi - ngồi nghiêm chỉnh
Nhìn Thái Phong với ánh mắt dò xét - Đồ con trai xấu xaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa !!.... đồ mắt đuôi... đồ mù màu.... đồ vô lương tâm ... ĐỒ BỈ ỔI - nó dùng toàn bộ sức đập Thái Phong - hạng người như cậu không hiểu tại sao tui thích dc nữa !! thật là... tui cũng điên quá đi mà..... tại sao lại đối xử với tui như vậy... tui cũng có cảm giác mà ... tại sao lúc nào cũng nói là bạn thân bạn thân ... KHÔNG THỀ 1 LẦN COI TUI LÀ BẠN GÁI HAY SAO !! ...
Vừa nói tới đó thì...
Thái Phong bất chợt ôm nó vào người và nói
- Cho cô một happy ending
Nó đứng yên , không nói cũng không chống cự... chỉ là quá bất ngờ... quá kì lạ ... nó tự hỏi " chuyện gì đang xãy ra vậy ? " .... Tại sao người con trai này đang ôm nó mà nó không biết phải làm gì ... tại sao lại như thế ??.... ĐÁP ÁN LÀ nó cần 1 ai đó để tựa vào , cần ai đó bên cạnh nó.... cần ai đó đủ mạnh mẽ đễ cho nó điểm tựa... và đó chính là tên con trai này....
Hắn từ từ buông tay khỏi người nó , ánh mắt không lúc nào xa nó... giọng nhỏ nhẹ hỏi
- Cô không sao thật đấy chứ !?
Nó quay đầu đi , gạt nước mắt đã rơi trên má từ lúc nào không hay và tiếp tục im lặng
- Có gì thì cô cứ nói ! ... giữ trong lòng phiền lắm - Thái Phong nói với vẻ đang trách móc nó
- Cậu.... chở tui về được không ! - nó suy nghĩ 1 hồi lâu rồi nói
Thái Phong ngạc nhiên rồi ậm ờ gật đầu - được
- Làm phiền cậu quá ! - nó nói khi ngồi trên chiếc xe của Thái Phong
Nhìn và có vẻ lo lắng cho nó - không sao , nhà cô ở đâu ?
- Cứ đi đi , tui sẽ chỉ ! - nó nói với giọng buồn không lí do
Thái Phong không nói gì và bắt đầu lái xe... Nó cũng không nói gì trong suốt quảng đường từ đỉnh đồi đến khi chân núi , chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ , vẽ mặt vẫn đi cùng nước mắt .Rồi thì...
- Tui không nghĩ là mình sẽ như thế này - nó lên tiếng
Ngạc nhiên và quay nhìn nó - Sao ?
- Chuyện hôm nay !... - nó chần chừ 1 chút rồi nói tiếp - đáng ra là rất vui , rất hạnh phúc... - nó nói như đứt quãng vì nghẹn lời - nước mắt rơi phải là vì quá mừng chứ không phải là vì quá đau như thế này...
Tên ấy nghe những gì nó nói và có chút lo lắng - Thế sao ?
- Tui không biết đây là lần thứ bao nhiêu tui khóc vì cậu ta... và cũng không biết cậu ta có biết điều đó hay không ? - rồi nó cười , nụ cười trong nước mắt
- Đừng khóc nữa !!... tui không quen thấy con gái khóc ! - Thái Phong lúng túng
- Không quen thì cho tui xuống xe đi - nó tự nhiên nổi cáu
Ngay lập tức ... - được rồi được rồi ! khóc tiếp đi... cô muốn khóc đến bao giờ cũng được - không biết phải làm sao
Nó bắt đầu suy nghĩ về sự việc hiện tại.... và hỏi - Tại sao lại đối xử tốt với tui ? Tui với cậu chỉ mới gặp nhau 2 lần thôi mà.... huống chi những cuộc gặp gỡ đấy cũng không vui vẽ gì ! - nó trách hỏi Thái Phong
Tên đó lúng túng trước câu hỏi của nó - Tui.... ... tui... tại tui thấy cô đáng thương nên giúp đỡ... đúng rồi... là vậy đó ! - rồi cười -
-Đáng thương !?... - giận giữ
Nhận thấy nguy hiểm nên đổi thái độ liền - À ! không... không... tui nói nhầm ... là đồng cảm... đồng cảm - cười chữa cháy
-... ... ... - nó im lặng quay đi
Được nước làm tới Thái Phong nói tiếp - Dù sao người ta nói 1 ngày gặp 3 lần cũng gọi là có duyên mà !? - cười - phải không !?
Nó quay qua nhìn rồi tỏ ý nghi ngờ - Cậu.... - nhìn tên đó chầm chầm - là Thái Phong !?
-Hả - hết hồn - à...ờ... sao cô biết tên tui ... - lái xe cũng không yên
- Trung Hiền nói ! ... - giọng buồn
- Hắn còn nói gì nữa không - lo
- Không ! ... sao cậu lo thế - giọng nói không cảm xúc
- À không !!.. - cười lớn - chỉ hỏi thế thôi !! đừng bận tâm
- Hôm nay !! ... - nó nói cứ ngập ngừng ... - đáng lẽ là tui sẽ đi xe của cậu ấy về... chúng tui sẽ nói chuyện... rất vui vẽ... rất là hạnh phúc... - tự cười mãn nguyện
-Vậy sao ra nông nỗi này ?
- Có lẽ là do tui... đã quá hấp tấp... không suy nghĩ... thật là ngu ngốc mà - tự trách bản thân
- Đừng tự trách mình nữa ! Dù sao cô cũng không đến nổi nào mà... có lẽ nhất thời cậu ta chưa nhận ra thôi... phải không - an ũi nó
- Không đến nổi nào !?? - nó lên giọng - vậy là tệ rồi.... - lại ủ rũ tiếp
-Ấy !!.... cô nghĩ đi đâu vậy... ý tui là... - vừa ngó nó rồi quay lại nhìn đường... - cô cũng đẹp mà !
- Không cần nịnh !! - nó cáu
- Nói thật đấy !... chắc là hôm nay cô ăn mặc như vậy nên chắc cậu ta không nhận ra ... nhưng nếu cô chịu khó 1 tí thì sẽ khác thì sao.?.... con trai yêu bằng mắt mà (... là lúc Thái Phong quay nhìn phía trước để lái xe )
-Azzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz !! - tự nhiên la lên
- Gì thế !!... cô ... - lo lo
- Tui cứ nghĩ con gái chỉ cần cái đầu là đủ rồi... đẹp đâu được gì.... - nó cúi mặt thất vọng
- Vậy cô được chưa !?? - gạ hỏi
Nhìn Thái Phong cảnh cáo - tui đã có bằng Quản trị kinh doanh rồi đấy !
-w0a ! - ngạc nhiên - Thế... cô việc làm chưa ?
- Rồi !... sắp đi thử việc - nó nói
- Ở đâu thế !!...
Lại nhìn Thái Phong với ánh mắt không thiện chí - Có nhất thiết phải trả lời không !
- À ha !.... - cười ngượng - không !... hỏi vậy thôi... đâu cần nghiêm trọng thế !
- idea - nó nói
-Thế à ! - vui cứ như trúng vé số
- Sao lại phản ứng mạnh thế ! - ngạc nhiên
- À không !!... chúng ta làm việc cùng công ty mà - cười tươi với nó rồi lại hỏi - thế Giám đóc Phạm biết không ?
- giám đốc Phạm ? - nó trố mắt
- " cô ấy chưa biết gì về tên đấy à ? " .... - liền thay đổi - à không !... ý tui là Trung Hiền đấy ...
- Tui chưa nói ! - vẫn chưa biết
- Vậy cô làm bên bộ phận nào ?... - gạ hỏi lần nữA
Quay qua nhìn Thái Phong tiếp - Cậu hỏi nhiều quá đấy !
-Thế... thế sao - ngượng -.... xin lỗi !..
- Cậu làm gì trong công ty ? - nó hỏi
- Tui... tui hả ?? - bất ngờ - à...nên nói thế nào nhỉ ??... tui .. -tính nói thì...
- Nhân viên cấp thấp chứ gì !... được rồi nếu thấy ngượng thì đừng nói ra !... - nó ngộ nhận mọi chuyện
- NHÂN VIÊN CẤP THẤP - bất ngờ với câu trả lời của nó- mặt tui gióng lắm à ?? - soi soi mặt cho nó xem
- Được rồi dc rồi mà !!... không nên tự ái ! nghề nào chẳng là nghề !.. - nó phủ nhận
- Tui làm giám đốc đấy !! - tự nhiên phát cáu
-Đừng đùa nữa !... lo lái xe đi !- nó vờ không nghe
-Azz ! cái cô này - vẫn ấm ức - mặt mũi thế này mà bảo là nhân viên cấp thấp thế nào được !... Azzz - điên lên đập vô lăng
Nhìn Thái Phong 1 hồi rồi ngó xung quanh xe rồi thốt lên tiếp - xe của SẾP cậu đấy à
- Ơ cái cô này !- cáu lên - đã nói tui là GIÁM ĐỐC xe này là xe của tui - chau mày tức giận
-Ờ..ờ...được rồi... điên với tin cậu ... - giọng nói phớt lờ tên đó
- Chắc tui điên chết mất !!!..... - vò đầu như ổ quạ
-hì !....hahahaha - nó cười lớn
Nhìn nó 1 hồi rồi cũng.... hahahahah
2 người vui vẻ cùng nhau cười thật lớn trên xe.... nó như trút được phiền muộn trong lòng... rất vui !... còn tên Thái Phong thì có 1 cảm giác .... "đứa con gái này.... thật là.... lạ mà !! "
- Tới đây được rồi ! - nó bảo Thái Phong dừng lại
Ngó xung quanh - đây à ??
-Không !!... - rồi nói tiếp - tui muốn đi xe bus !
-Tui chở cô về được mà - nói như níu nó
Mở cửa bước ra rồi cuối chào... nói " CÁM ƠN NHIỀU "" rồi nó cất bước đến trạm xe bus phía trước
- Ơ !... thật là.... - hoàn toàn bất ngờ
Nó bước lên xe bus... đi lên tầng trên cùng ... chỉ có 1 vào người... cả nó thì chỉ có 3... nó ngồi xuống.... nhấm mắt lại.... cơn gió cứ ùa tới... ùa tới.... nó cười... nụ cười thật khó khăn... gượng riệu ... " Nhất định sẽ làm được... hôm nay không được thì mai sẽ được... mai không được thì mốt sẽ được... mốt không được thì sau sau sau này sẽ được... MÌNH KHÔNG ĐƯỢC BỎ CUỘC MÌNH LÀ LÝ TỬ KỲ MÀ !! CỐ LÊNNNNNNN ! CỐ LÊNNNNNN
nó hét lớn trong không gian nhỏ bé ... lấy đó là động lực lất đó để cố gắng và.......... RENG....RENG....RENG....
tiếng chuông điện thoại chợt vang ... nó chần chừ rất lâu... rồi nó mâu thuẫn.... nên hay không nên nghe.... vì sao ư .... vì đó là Trung Hiền .... Rồi
TÍP... tiếng nhấn máy
- ..... .... - nó im lặng
- Tử Kỳ hả ??... về nhà chưa ? hay đang ở ngoài ... Tử Kỷ.... Alo ?... Tử Kỳ...
nó lưỡng lự .... - mình đây !
-ờ !... cậu về nhà rồi à ? - hắn hỏi
-ừ !... mình về rồi .... - giọng nó thật là.... buồn buồn.. cũng vui vui...
- Vậy sao !.... nghỉ ngơi sớm đi, chắc Kỳ mệt rồi
- Ừ.... mệt rồi.... - vô hồn
-Vậy... không làm phiền Kỳ nữa... bye nha !
- bye ! - nó lại càng ... muốn khóc hơn
Nó ngước mặt lên ... ngăn cho dòng lệ không rơi.... nhưng giấu sao được.... đau lắm.... đau ở đây này.... nó nắm chặc tay .... nuốt nghẹn.... rồi mĩm cười Sẽ không sao mà.... tất cả.... chỉ mới bắt đầu