Không đêm nào Thiếu Thời cảm thấy khổ như đêm nay.
Đồng hồ dần dịch chuyển sang ngày mới nhưng anh vẫn còn thao thức.
Thức vì nhiệm vụ đã đành, đằng này không ngủ vì...tương tư vợ.
Từ lúc cơm nước xong, vợ yêu về phòng để lại cho anh mảnh giấy với mấy lời dặn dò: "Trước khi ngủ nhớ dưỡng da.
Đừng quên một nguyên tắc quan trọng: Đọc kĩ hướng dẫn trước khi sử dụng."
Cầm mấy lọ nho nhỏ, bôi bôi trét trét giữ gìn nhan sắc, Thiếu Thời bồi hồi nhớ đến chai dung dịch Lady Care Linh Hương.
Vậy là...mất ngủ.
Cảm giác nhớ vợ cứ cồn cào ruột gan, gặm từng chút từng chút lớp da thịt bên ngoài làm anh nằm không yên.
Anh thở dài rồi thở ngắn làm bình rượu mơ cựa mình.
Sợ con thức giấc, anh chuyển sang bàn trang điểm ngồi ngắm gương mặt thanh tú của vợ.
Mặt mũi yêu kiều như thế này thảo nào cái gì cũng đẹp.
Núi non đẹp, vóc dáng đẹp và nơi dùng nước riêng kia cũng đẹp nốt.
Khiến ai đó càng ngắm càng mê, càng nhìn càng say.
Say quên giờ quên giấc, quên luôn lối về giường.
Ngồi ngơ ngẩn ăn hành nếm vị cay cay.
Lòng anh chợt nhộn nhạo, bứt rứt bèn nhấc mông mò lên phòng vợ.
"Chớt tiệt!" Cửa đã bị vợ khóa trái bên trong.
Phòng này vốn là của anh.
Vì hoán đổi nên giờ là của vợ.
Nhưng anh nhớ, từ khi về chung nhà, cả anh và Thục Uyển chưa bao giờ khóa cửa phòng.
Có lẽ, cô cũng như anh cứ để ngỏ vậy cho nửa kia tự do ra vào.
Đêm nay trời trở gió chăng?
Hồn chợt lạnh! Thèm cảm giác nương tựa vào ai đó.
Biết trước có ngày này, anh bỏ chùm chìa khóa bên ngoài cho chắc ăn.
Giờ đành tiếc hùi hụi, ôm bụng nhớ thương ngồi dựa cửa phòng.
Bên kia cánh cửa.
Người đàn ông cũng chưa ngủ.
Gã đang ngốc nghếch phơi bụng phát họa lại từng đường cơ và thầm ước: Lồng ngực này vùi mặt mình vào đây chắc là ấm lắm!
Đầu vừa nghĩ tới cảnh hai người ôm nhau nằm ngủ chung giường, Thục Uyển nhận ra, của to bự lại giật liên hồi làm cô càng khó chịu.
"Mang ba cái này mệt thật!" Vừa nặng nề vừa quậy phá chẳng để yên.
Nó cứ đòi bậy đòi bạ làm cô...nóng trong người khó ngủ.
Nằm mở mắt để đó cũng phí, Thục Uyển tò mò muốn kiểm tra hộc bàn, ngăn tủ của chồng, xem có chứa bí mật động trời gì không?
Cô đi chân trần lại bàn làm việc.
Mở từng chiếc hộc, ngăn tủ.
Chẳng có gì ngoài mấy bức ảnh hiện trường rợn người và tài liệu báo cáo các vụ án.
Khởi động chiếc laptop, Thục Uyển nhìn sững vào màn hình.
Ở đó có cô gái trẻ bế bé Thảo My cười tươi xán lạn.
Nếu không tận mắt thấy, cô cũng không biết hai mẹ con lại có bức ảnh đẹp nao lòng đến nhường này.
Rốt cuộc Thiếu Thời đã lén chụp từ khi nào?
Dù không biết khoảng thời gian nào nhưng lòng Thục Uyển có vị ngọt vừa len lỏi thấm vào.
Để bức ảnh thêm trọn vẹn, cô lấy điện thoại tự sướng một kiểu, rồi chỉnh sửa, ghép vào ảnh hai mẹ con.
Trên màn hình bây giờ là một gia đình hoàn hảo.
Hihihihi...Thục Uyển tự nhìn.
Rồi ngồi cười và ngủ quên lúc nào không hay.
Ngoài cửa Thiếu Thời đang mường tưởng mình ôm hôn một người.
Một nụ hôn sâu và dài.
Dài mãi không dứt nên mang theo vào luôn giấc ngủ muộn.
Tướng ngủ ngồi ẹo đầu nhìn không đẹp lắm nhưng trên khóe môi thì lấp lánh một nụ cười.
Thỉnh thoảng lại chu môi, chép miệng, cười hề hề làm Thảo My muốn gọi mẹ mấy lần lại không nỡ.
Con bé khổ sở chống tay lên gối nhìn đồng hồ.
Đã 6 giờ sáng.
"Mẹ à, mẹ ơi!!!!"
"Mẹ ơi!!!! Mẹ à!!!!"
Mẹ vẫn ngủ rất ngon.
Nó nhích lại gần, rồi gần thêm chút nữa: "Mẹ ơi!!!!"
Thục Uyển đang ngủ nghe như con gái đang gọi mình.
Mắt nhắm mắt mở đưa tay sờ soạng.
Con đâu?
"Thảo My!" Thục Uyển tỉnh ngủ ngồi bật lên.
"Á....á...á..."
Rầm!
Tiếng người la, tiếng ngã đổ làm kinh động hai người ngoài cửa.
Thiếu Thời đang ngủ mở to hai con mắt.
Khi đã định thần, anh gạt con gái qua bên, hốt hoảng đứng bật lên đập cửa: "Thục Uyển à? Sao thế em?
Thục Uyển!!!!"
Thảo My dán mắt vào mặt mẹ: "..."
Bên trong, người đàn ông cao to đang nằm sóng soài dưới nền.
Đau ê cả người.
Cũng do cô hấp tấp tưởng mình ngủ giường.
Hoán với chả đổi, loạn cả xác, cả não!
"A...aaaaaa, Thiếu Thời! Anh mau trả lại đây! Huhuhu..." Ở trong thân xác lão quá mệt mỏi!
Người bên ngoài nghe tiếng vợ la, vợ khóc càng hoảng hơn.
Nhưng khổ nổi cái thân bé nhỏ này chẳng làm được gì, ngoài việc đập cửa gọi và gọi: "Em à, mau mở cửa cho anh!
Thục Uyển!"
Thảo My: "???"
"Mẹ ơi, mẹ gọi nhầm rồi!"
"Không nhầm đâu con gái.
Mẹ con bị ngã rồi! Chúng ta phải mau tìm cách phá cửa vào thôi!
Con đứng đây coi chừng mẹ có gọi gì không nha! Bố đi nhà kho lấy cái cưa!"
Huhuhu...Vợ à, em đừng có chuyện gì nha!" Thiếu Thời quẹt vội nước mắt, hớt hải chạy xuống tầng.
Đến khi lục được cái cưa mang lên thì...
"Bố ơi, đầu bố bị u một cục rồi nè!"
"Ui da!" Con bé ấn vô làm Thục Uyển đau điếng.
Con gái trưng ra nụ cười lỡ, xin lỗi bố: "Bố vào giường nằm nghỉ.
Để con lấy nước muối đắp cho bố nha! Ở lớp con, bạn nào chạy nhiều u đầu, cô giáo con cũng làm vậy á! Cô bảo: Làm như thế này, sừng bò sẽ mau xẹp!" Con bé ngước khuôn mặt thơ ngây nhìn cô cười khoe cả lúm đồng tiền y chang của bố.
Thục Uyển mân mê bên má con, nén đau hỏi: "Thế con gái mẹ...nhầm...con gái bố có để té ngã không?"
"Không đâu bố ạ! Ở lớp, con chơi rất ngoan!" Nó nắm tay bố dìu vào phòng: "Bố mau lại giường nằm.
Con gái đi lấy nước muối đắp cho bố nha! Để xấu trai, mẹ ném bố đi đấy!
Con nói cho bố biết một bí mật nè: Mẹ rất mê độ đẹp trai của bố! Bố liệu mà tận dụng nha.
Cứ đi sớm về muộn hoài, coi chừng xấu xí, mẹ quăng.
Lúc đó, bố đừng trách con cũng bỏ bố đi theo mẹ ha!"
Cái cưa trong tay Thiếu Thời rơi tự lúc nào anh không hề hay biết.