7 Ngày Làm Vợ


Ngoài ô cửa chớp, Thiếu Thời đơ luôn cả người.
"Chủ...!" Tay Trưởng phòng tài chính - Kế toán đem bảng số liệu nộp cho sếp thấy anh lão giật cả mình.
"Suỵt!" Anh kịp chặn tiếng chào hơi cao giọng của lão công thần phụ giúp anh từ ngày thành lập công ty đến giờ.

Anh không muốn kinh động làm gãy vỡ một khung hình đẹp bên trong.

Thiếu Thời ra hiệu cho cấp dưới cứ tự nhiên, rồi xoay lưng rời đi.
Trên hành lang dài tầng năm, theo lối vào căn phòng dành cho ông chủ lớn, Thiếu Thời nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại.

Ở đó có cô gái trẻ bế bé Thảo My cười như một sáng đầu xuân.
Anh mân mê nụ cười đó một hồi, tự hỏi lòng: Rốt cuộc một người phụ nữ có bao nhiêu gương mặt?
Lệ Hằng đã lật bộ mặt thật chớp nhoáng sau mười một tháng kết hôn.
Còn Thục Uyển đến khi nào mới cởi bỏ gương mặt hiền thục tỏ vẻ mẹ hiền, vợ đảm đây?
Đợi người phũ mình thêm lần không bằng mình sáng suốt tự buông!
Trái tim vốn đầy sẹo thêm một vết nữa chắc cũng không đến nỗi đập không nổi.
Dẫu tự trấn an lòng như thế nhưng cơ thể cao lớn của Thiếu Thời vẫn không khỏi ngừng run.

Trong giá lạnh từ tâm, anh tò mò về chuyện riêng tư của thằng bạn thân mà anh đã tin tưởng giao trách nhiệm giúp anh lèo lái công ty trong thời gian anh gầy dựng đội pháp y cho thành phố.

Quá nhiều vụ án thương tâm, uẩn khúc cần có đội ngũ pháp y trợ giúp lực lượng chức năng phá án, bảo vệ lẽ phải, đem lại công lý cho người vô tội và người đã khuất.

Vào xe, anh gọi đi một cuộc.
Người bên kia thoáng thấy dãy số quen thuộc nhưng hiếm hoi mới gọi đến một lần.
Cái gì đây?
Hèn gì trời đang mưa to lại trở nắng.
Phúc Minh không chậm, không nhanh chạm vào màn hình.
Khác với các lần trước, lần này người vốn kiệm lời như vàng lên tiếng trước: "Khi nào báo tin vui?"
Hỏi thừa!
Phúc Minh này đã chấm thì bố đứa nào thoát được kí hợp đồng.

Anh tuyên bố như đinh đóng cột: "Thuận lợi đưa người theo, ăn tối xong sẽ úp sọt!"
Nhanh thế cơ à?
Vậy là hạt giống uyên ương này hai người gieo ngầm đã lâu.

Chỉ cần biết nhiêu đó là đủ.

Một người vốn định sẵn mồ côi vợ như anh, Thiếu Thời không muốn nghe ai đó khoe khoang thêm hạnh phúc.

Anh ấn tắt ngang cuộc gọi.
Chưa bao giờ anh có cảm giác cái smartphone trong tay nặng nề như lúc này.

Anh thả nó luôn xuống ghế phụ.

Vô tình ánh mắt va vào bó hoa đỏ.
Nếu ai đó hỏi: Giờ này, anh có đau không?
Thiếu Thời sẽ buông bỏ vẻ cứng cỏi, kiên cường bên ngoài nói với người ấy rằng: Lục phủ, ngũ tạng đều rất là đau!
Làm sao không đau cho được khi trái tim bị cắt xé hai lần? Phụ nữ đúng là niềm đau, là kiếp nạn của đàn ông.

Nhưng tất cả là lỗi do anh quá tự luyến!
Nhưng không sao! Sự thật dù đắng vẫn tốt hơn thứ ngọt ngào giả tạo.

Anh nén lòng, mạnh mẽ nhắn đi một tin: [Thục Uyển, anh đón Thảo My tham gia bữa tiệc liên hoan.

Tối không về!]
Em hi sinh thanh xuân thay anh chăm lo con bé nhiêu đó là quá làm khổ em rồi! Món nợ ân tình coi như em đã trả.

Từ giờ hãy sống cho hạnh phúc của riêng mình, em nhé!

Thiếu Thời ấn tắt nguồn chiếc smartphone.

Anh đến trường đón con trong cái nắng nhạt nhòa cuối ngày.
Thấy anh, con gái vui mừng pha lẫn kinh ngạc âu lo: "Bố! Sao hôm nay bố lại đón? Mẹ con đâu rồi ạ?" Thảo My ôm cổ bố mà mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh.
Anh mở cửa sau, đặt con vào bên trong, cố trấn áp cảm xúc đang hỗn loạn, dịu dàng nói: "Công ty mẹ có việc đột xuất! Bố đưa con gái đi ăn buffet nha!"
Đây là món nó thích.

Nhưng phải có mẹ đi cùng cơ.
"Chờ mẹ về rồi cùng ăn nha bố?"
Anh xoa đầu con, môi nở nụ cười dỗ dành nhưng ánh mắt lại nghiêm nghị: "Ngoan, đừng nhắc mẹ ha...để mẹ làm!"
Thảo My rơm rớm nước mắt.

Con bé chực khóc.

Anh ôm con, vỗ về: "Ngoan, bố thương!" Từ giờ, con phải tập sống không có mẹ như thuở con vừa tròn tháng, con biết không?
Trong xe, trước cổng trường Mầm non, hai bố con còn ôm nhau nén tiếng khóc sụt sùi.
Bên công ty Dược.
Thục Uyển nhìn dòng tin nhắn của chồng, lòng hụt hẫng như rơi giữa tầng không.

Cô ngồi ngây ra như pho tượng.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi cưới nhau, anh giành đón con gái tan trường.

Lần đầu tiên...cô thấy anh về sớm.

Và cũng là lần đầu tiên cô biết anh đi dự tiệc.


Hóa ra, anh không hề bận tối mặt tối mày như cô hằng nghĩ.

Công việc đột xuất gì gì đó cũng chỉ là cái cớ để tránh mặt nhau.
"Thiếu Thời, bộ Thục Uyển em đáng ghét lắm hả?"
"Ai nói? Em rất đáng yêu!" Phúc Minh bất ngờ khom người nhìn Thục Uyển.

Tuy nhiên, tránh thất thố quá mức, mất phong độ người đàn ông sáng giá, Phúc Minh lại thẳng lưng.

Từ trên cao, nhìn xuống: "Tan làm rồi, không đi đón con gái bảo bối à?"
Cô mặc kệ lời chế giễu của sếp.
"Nếu không bận nữa...thì theo giúp tôi ký hợp đồng?"
Thục Uyển không nói, không rằng đứng lên xách túi tan ca.
Thân cô giờ chỉ có một mình, đâu cần nhiều tiền làm gì? Tan ca đi chữa lành vết thương bị người ta bỏ rơi.
"Cẩm Tú, đi bar với tớ!" Thục Uyển chán đời dựa luôn vào đứa bạn.
"Sao thế?" Cẩm Tú xoay cô bạn thân 360 độ để tìm kiếm nguyên nhân gây ra cú sốc trên: "Bị chồng yêu, con gái yêu đá rồi à?"
"Tớ không biết...nhưng tớ có linh cảm...không tốt!"
"Mọe nó! Thằng đàn ông khốn! Hèn gì bị vợ bỏ!"
"Cẩm Tú, cậu đừng nói anh Thời như thế!"
"Còn không phải? Cậu chỉ giỏi bênh lão! Đây này...sáng mắt ra chưa?" Vừa mắng Cẩm Tú vừa chìa tới trước mặt Thục Uyển một bức ảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận