Tuyết rơi báo hiệu một năm an lành, bước trên đường, nửa bàn chân đều vùi trong tuyết, An Khê quấn lấy Giang Triều chơi tuyết một lúc.
Nhà họ Giang cũng chìm trong sự bận rộn mà náo nhiệt, phải dọn tuyết trong sân, sắp bước sang năm mới rồi, nên phải dọn dẹp từ trong ra ngoài một lần, dán câu đối, cắt hoa giấy trang trí.
Trong nhà chính, Dư Tú Lệ với Giang Tiểu Mai đang cắt hoa giấy một cách nhanh chóng mà thành thục.
Chỉ trong chốc lát, đôi tay khéo léo của Giang Tiểu Mai đã cắt ra được một con gà trống, An Khê nhìn không chớp mắt hai người lần lượt cắt ra những hình thù khác nhau như đang làm ảo thuật vậy.
Hình như rất thú vị.
"An Khê, có muốn học không?" Dư Tú Lệ nhìn đôi mắt mở to của An Khê bỗng chốc có hơi buồn cười.
"Được không ạ, con sợ làm chậm trễ thời gian của mọi người." Đôi mắt An Khê sáng rực.
"Xem con nói kìa, con muốn học chẳng lẽ mẹ lại không dạy." Dư Tú Lệ cười trêu cô một câu.
Con bé An Khê này chính là quá khách sáo, bà nhìn ra được, con bé không muốn làm phiền người khác, có lúc vì không muốn phiền đến người khác nên sẽ tự mình làm.
Kiểu người này nhìn bên ngoài thì thấy dễ dàng để sống chung, nhưng lại khó mở lòng tiếp nhận người khác.
Từ khi cô đến nhà, Dư Tú Lệ đã hiểu rõ, tâm tư của cô vẫn luôn đóng kín, cô không ra được, người khác cũng không vào được.
Bây giờ cũng thả lỏng được một chút, đủ để Giang Triều bước vào tim cô.
Dư Tú Lệ dạy cô gấp giấy sao cho đẹp, bắt đầu cắt từ đâu, An Khê nhìn chăm chú, những lần đầu vẫn chưa quen, cắt hỏng mất mấy tờ giấy, mới miễn cưỡng cắt được một hình giống con thỏ, nhưng cũng đủ làm cô vui rất lâu rồi.
Giang Triều dọn tuyết ở bên ngoài, lớp tuyết dày bị chất thành đống, mặt đất dần lộ ra.
Trong bếp đốt lửa lớn, trong ánh lửa bập bùng, Giang Đại Hữu nhô đầu ra, gọi Giang Triều: "Giang Triều, sang nhà chú Triệu lấy câu đối để tối dán, đi muộn sợ không còn đâu."
"Vâng, giờ con sang ngay." Giang Triều ném cái xẻng vào một góc, tháo găng tay, đi ra ngoài.
"Giang Triều, anh đợi em, em đi cùng anh."
Cánh cửa gian nhà chính hé ra một khe nhỏ, An Khê chui ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa lại, chậm chậm chạy đến bên Giang Triều.
"Trong nhà ấm thì không ở, cứ phải ra ngoài chịu lạnh cùng anh." Trong lời nói của Giang Triều tràn đầy sự vui vẻ, nắm lấy tay An Khê, ủ ấm trong tay mình.
Chút ấm áp làm An Khê cười lên, "Mẹ bảo em mang ít giấy cắt hoa sang nhà cho chú Chín." An Khê mở tờ giấy cô cắt ra, giọng điệu có hơi khoe khoang nói: "Đẹp không?"
Giang Triều vừa nhìn, đã biết là do cô cắt, kỹ thuật của mẹ và Tiểu Mai sẽ không thụt lùi nhanh như vậy đâu, nhìn không ra hình gì, cũng hơi xấu một chút, nhưng ai bảo đây là vợ anh làm chứ: "Đẹp, đẹp giống em vậy."
Liếc qua thì có hơi xấu, nhưng nhìn kĩ lại, cũng có chút vẻ đẹp trừu tượng.
An Khê cười tủm tỉm gấp gọn tờ giấy lại, "Vậy lúc về, chúng ta dán lên cửa sổ có được không?"
Vợ là cục cưng, phải dỗ dành.
Ai dám nói không tốt, anh sẽ nóng tính với người đó.
Tuyết bên ngoài vẫn đang bay phấp phới, nhìn ra xa, cả thế giới là một mảng màu trắng, như không có điểm cuối.
Gió lạnh thổi bay những bông tuyết, hai người bước đi trên nền tuyết.
An Khê lấy khăn quàng cổ màu xanh che nửa mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy, phủ một tầng sương mỏng.
Trời đông tuyết phủ, nhìn ra xa, hai người trở thành một điểm đen đang di chuyển.
Nhà chú Chín cách khá xa, hai người đi gần nửa thôn mới đến nơi.
Ông viết chữ rất đẹp, những năm qua các câu đối của mỗi gia đình trong thôn đều là ông viết, người đến xin nhiều ít nhiều cũng đem ít quà đến, lúc thì một quả trứng, lúc thì nửa cân lạc.
Dù nhiều hay ít, có lòng là được.
Khi bước đến nơi khô ráo, An Khê phủi phủi tuyết trên áo xuống, tiện thể phủi luôn tuyết trên cổ áo Giang Triều xuống.
Giang Triều đang nói chuyện với con trai của chú Chín, hỏi ra mới biết, tối qua chú Chín bị ngã lúc lên lầu, đứng nói viết câu đối, bây giờ nằm trên giường còn không cử động được.
Vốn dĩ đã lớn tuổi, bây giờ lại ngã như vậy, mất cả nửa cái mạng.
Người con trai thở dài, chỉ đành xin lỗi những người đến nhà lấy câu đối, còn có thể làm gì bây giờ!
"À, An Khê, tôi quên mất cô là bác sĩ, nếu có thời gian, cô có thể xem bệnh giúp cha tôi không?" Người đàn ông xoa xoa tay, tha thiết nói.
An Khê gật gật đầu, sau khi hỏi rõ tình tình, để anh ta đưa cô vào phòng, trong phòng có một mùi khá nồng, là mùi của nước thuốc của một loại thảo dược tươi.
An Khê hỏi anh ta có phải dùng thuốc rồi không, anh ta nói là đã đắp thuốc vào vết thương.
Cô hiểu rõ, ở nông thông thường có những phương thuốc dân gian để chữa bệnh, tuy là không có căn cứ khoa học, một số thậm chí còn rất hoang đường, nhưng cũng có những phương thuốc hiệu quả, thuốc đắp lên vết thương do bị ngã này thật sự có hiệu quả.
chú Chín tuy là không thể cử động, nhưng vẫn có thể nói chuyện được, An Khê hỏi ông đau ở đâu, ông nói đau phần eo, lúc ngã từ trên lầu xuống, eo vừa hay đập vào một hòn đá.
Chỉ cần cử động một chút là eo lại đau.
An Khê cũng hiểu được đại khái rồi, chỉ còn xem chú Chín bị thương đến gân hay gãy xương thôi, nếu gãy xương thì hơi phức tạp vì còn phải bó bột.
Cô bảo Giang Triều và con trai chú Chín lật người ông lên, cẩn thận sờ lừng ông.
Một lúc lâu sau, cô mới lùi ra sau một bước, bước đến chỗ sáng.
"An Khê, cha tôi sao rồi?" Con trai chú Chín lo lắng nói.
"Không gãy xương, đoán chừng là gân lưng bị dãn rồi, trong thời gian này cố gắng không được cử động, phải nghỉ ngơi, nếu có điều kiện, thì mát xa tứ chi cho ông, ngoài ra thuốc này mọi người có thể dùng, sẽ có hiệu quả thôi, phối hợp châm cứu điều trị, theo dõi một thời gian, đợi vết thương tốt hơn rồi tính tiếp."
Dù sao thì người già không thể giống như người trẻ được, người trẻ bị thương điều trị một chút là khỏi rồi, nhưng người già bị thương có thể ảnh hưởng đến tính mạng.
Đối với những người bệnh như vậy, cô chưa bao giờ dám lơ là.
May mà cơ thể chú Chín tốt, tình hình bây giờ cũng không quá xấu.
"An Khê vậy châm cứu thì phải làm sao?" Người đàn ông xoa xoa tay, không chắc chắn hỏi.
"Châm cứu thì để tôi lo, nhưng hôm nay đôi không mang đồ nghề sang đây, lần sau tôi tìm thời gian sang đây một chuyến."
"Cảm ơn cô rất nhiều!"
"Đừng khách sáo." An Khê vẫy vẫy tay.
Nhà chú Chín thì tốt rồi, lúc trước khi cô gặp nạn, cũng không nghe nhà họ nói gì cô.
Với những người này, An Khê rất khó để không mềm lòng.
Giang Triều đứng trông bên giường, mắt nhìn theo hoạt động của cô.
Anh chưa từng nhìn kĩ dáng vẻ của cô khi xem bệnh cho người khác, chỉ nghe người khác nói vợ anh rất giỏi, anh không biết rốt cuộc giỏi như thế nào, nhưng hôm nay xem một lần này, xem như cũng hiểu được rồi.
Lúc An Khê cúi đầu suy tư, vẻ đẹp lúc ấy khiến Giang Triều mê mẩn, không tự chủ mà nở nụ cười, đời này cưới được cô, cũng không biết kiếp trước anh tích được bao nhiêu công đức.
Lúc sắp đi, con trai chú Chín nhất quyết nhét cho họ mấy quả trứng gà, An Khê cũng không từ chối được đành phải nhận lấy.
Ra đến ngoài, Giang Triều xoa xoa đầu An Khê, làm cho tóc cô mới chải chuốt xong sáng nay rối lên hết, "Vợ nhỏ nhà anh sao mà giỏi thế."
An Khê đỏ mặt gạt tay anh ra, "Ai là vợ nhỏ nhà anh, không biết xấu hổ."
Đến tết dán câu đối là truyền thống lâu đời trong thôn,dù là mấy năm khó khăn kia vẫn luôn duy trì, Giang Đại Hữu nghe thấy không có câu đối, ngồi đó không nhịn được than thở.
"Đại Hữu, hay là lên huyện xem xem, đón tết mà không dán câu đối thì còn đón tết gì nữa." Giang Tú Lệ ở bên cạnh mở lời.
"Bây giờ lên huyện cũng không kịp, mà tuyết rơi dày thế kia, đường chắc chắn bị phong toả rồi, đi làm sao được." Giang Đại Hữu không nhịn được lại thở dài một hơi.
Sớm biết như vậy, lúc Giang Triều lên thành phố, bảo anh mua một câu đối về thì tốt rồi, tuy là phải trả ít tiền nhưng tốt xấu gì cũng không phải đối mặt với cục diện lúng túng như hiện tại.
An Khê nói nhỏ bên tai Giang Triều: "Dán câu đối thật sự quan trọng đến vậy sao?"
Ở thời đại mà cô sống sớm đã không còn không khí tết như vậy rồi, đón tết hay ngày lễ chẳng khác mấy ngày thường, cô cũng chưa bao giờ thấy cha mẹ cô hay hàng xóm nói là phải dán câu đối.
Giang Triều trả lời: "Năm nào cũng dán câu đối, nên quen rồi, nếu năm nào không dán, trong lòng sẽ thấy khó chịu, luôn cảm thấy vận khí năm sau sẽ không tốt."
Là vậy ư? An Khê có chút nghi ngờ, nhưng điều này chắc là giống với mỗi ngày cô phải đánh răng rửa mặt vậy, nếu ngày nào đó không làm, thì cả ngày sẽ khó chịu, chắc cũng gần như đạo lí này.
Giang Đại Hữu và Dư Tú Lệ đang tìm cách thì An Khê sau một lúc im lặng đột nhiên nói: "Cha ơi, con nghĩ là con biết viết câu đối."
Giang Đại Hữu lập tức quay đầu nhìn cô một cái, "An Khê, con thật sự biết viết câu đối."
Ánh mắt cả nhà đều đặt trên người cô làm cô cảm thấy không được tự nhiên, bước đến sau lưng Giang Triều.
"Con chưa viết câu đối bao giờ, cho nên cũng không chắc là cô có thể viết đẹp."
An Khê không có năng khiếu khác, ngoại trừ có thể viết thư pháp.
Như học đông y, cô vẫn luôn luyện viết từ khi còn nhỏ, nếu chỉ viết một bức tranh chữ, cô vẫn có chút tự tin.
Chưa viết câu đối bao giờ, Giang Đại Hữu nói nhỏ, không khỏi có chút thất vọng, nhưng bây giờ không còn cách nào khác, còn nước còn tát thôi.
"Giấy bút để viết câu đối chú Chín có, sớm biết như vậy lúc nãy các con đi thì mượn luôn, đỡ phải đi thêm lần nữa."
Giang Đại Hữu vừa nói vừa đi ra ngoài, nói là đi sang nhà chú Chín mượn giấy bút..