Vào tháng ba đầu mùa xuân, tiết trời ấm dần lên, ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu xuống mặt đất.
Sau khi trải qua giai đoạn chuẩn bị vào mùa đông, hoa trong rừng núi đều đã bắt đầu nở rộ.
An Khê có thời gian rảnh thì sẽ hái một vài bông hoa màu đỏ và tím dọc đường để về nhà cắm trong bình nước, làm thành đồ trang trí.
Cô dọn dẹp căn phòng ở lầu một rồi dùng làm phòng ngủ, mở một cánh cửa sổ ở bên giường ra, đối diện là đồng ruộng, đập vào mắt chính là một mảnh nắng vàng rực rỡ.
"An Khê, em có ở nhà không?"
Mùa xuân đến rồi, lại là vào buổi trưa, An Khê đang cảm thấy buồn ngủ, cô vừa mới nằm xuống chưa được một lát.
Trong lúc mơ mơ màng màng, sau khi nghe thấy tiếng gọi, cô đáp lại một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn trầm thấp lúc mới tỉnh dậy.
Sau đó An Khê vội vàng xuống giường, đeo giày vào rồi đi ra ngoài cửa.
Người đứng ngoài cửa chính là con dâu Kim Châu của con trai út nhà bác cả Giang, chỉ lớn hơn An Khê mấy tuổi.
Bây giờ, cô ấy đang mang thai bảy tháng, trong tay cầm kim chỉ, nhanh nhẹn lên tiếng: "An Khê, một mình chị ở nhà chán quá nên bèn đến đây tìm em, em sẽ không trách chị chứ!"
"Xem chị nói cái gì kìa, em chỉ mong sao chị đến đây tìm em đấy! Em cũng sắp chán đến mốc meo rồi."
Nói xong, hai người mẹ mang thai nhìn nhau bật cười.
Trước kia, Kim Châu cũng từng nghe rất nhiều về thanh danh của An Khê, dù sao cô cũng là người từ bên ngoài đến, mọi người đều chú ý đến cô nhiều hơn, có lời dễ nghe, cũng có lời không hay ho gì.
Lúc trước, cô ấy chưa tiếp xúc nhiều với An Khê, nên ấn tượng của cô ấy với An Khê không phải rất tốt, có lẽ là bởi vì rắc rối lớn như vậy xảy ra trước đây, những lời đồn và chuyện vô căn cứ về cô dường như đã lan truyền khắp nơi mà không cần mất tiền mua.
Hơn nữa vì thành kiến đối với người trong thành phố khiến cô ấy vẫn luôn cho rằng đây là một người có đời sống cá nhân phóng túng, nhõng nha nhõng nhẽo.
Nhưng thực sự tiếp xúc rồi, cô ấy mới phát hiện sự thật đúng là không phải như thế.
Cô gái nhỏ chỉ là có dáng vẻ hơi mảnh khảnh, thực ra rất giỏi chịu khổ, tính tình hiểu chuyện, đối xử với mọi người rất rộng rãi và điềm đạm.
Hai người không giống nhau này đã bắt đầu thân thiết với nhau.
Kim Châu dạy An Khê may đế giày như thế nào, việc này rất đòi hỏi một chút kỹ thuật trên tay.
An Khê lấy kim chỉ từ trong phòng ra.
Rèm cửa bên cửa sổ bị gió thổi bay loạn xạ, Kim Chân nhìn thấy trang trí trong phòng ngủ thì không khỏi rất có cảm tình.
Vách tường của phòng ngủ vừa mới được quét vôi bột, trắng đến phát sáng, khiến căn phòng vốn đã rộng trông có vẻ càng sáng sủa hơn một chút.
Một cái bàn trang điểm được đặt dựa vào bức tường bên cửa sổ, nước sơn màu đỏ còn rất rực rỡ, vừa nhìn đã biết mới được sơn lại không lâu.
Giường theo kiểu khép kín, chỉ mở một mặt, năm mặt còn lại đều được chống đỡ bằng các cọc gỗ đan chéo nhau.
Chăn đệm trên giường được xếp gọn gàng ở bên trong.
Đồ đạc bên trong không quá nhiều, nhưng sạch sẽ ngăn nắp hơn hẳn, không có đồ đạc linh tinh dư thừa, đập vào mắt khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
"An Khê, cái bình cắm hoa này của em thật sự rất đẹp." Kim Châu nhìn thấy bó hoa được cắm trong bình đặt bên cửa sổ.
"Em hái hoa dại ở bên ngoài, nghịch vớ vẩn cắm tùy tiện một chút thôi." An Khê cúi đầu cười cười, lộ ra cái gáy trơn bóng mảnh khảnh.
Cô ấy nói sao đàn ông trong thôn này lại đều say đắm An Khê như vậy, ngay cả Giang Triều luôn được người khác khen là điềm tĩnh và biết kiềm chế cũng vì cưới cô mà ngay cả danh tiếng cũng chẳng cần.
Cô gái này thật sự rất xinh xắn, hơn nữa còn xinh đẹp giống như búp bê, phụ nữ như cô ấy nhìn thấy cũng rung động, huống chi là đám đàn ông đáng ghét kia.
An Khê học cách may đế giày từ Kim Châu là muốn may một đôi giày cho Giang Triều.
Bây giờ cô đã học được hơn một nửa, có thể tự mình may rồi.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, Giang Triều vét ít bùn đất trong ruộng rồi đưa lên mũi ngửi.
Anh nhìn về phía núi xa, xem ra năm nay lại là một mùa bội thu rồi.
Với lại, e rằng thế đời này sắp thay đổi rồi! Chiếc radio trên đường cái đầu thôn chưa từng gián đoạn, Giang Triều nhạy bén đã nhận ra sự thay đổi của xã hội qua những tin tức trên radio kia.
Những thôn xóm nhỏ nằm sâu trong ngọn núi xa xôi này vẫn còn chìm trong yên lặng, cách rất xa với những biến động rầm rầm rộ rộ ở xã hội bên ngoài.
Cẩu Đản đi đến bên cạnh Giang Triều, lần đầu tiên người có da mặt dày hơi cả tường thành lại đỏ mặt: "Anh, em nói với anh này, em và Nhạn Nhi tốt hơn rồi.
Em chỉ nói với anh thôi, anh cũng đừng nói ra ngoài cho em đó."
Giang Triều hiếm khi liếc nhìn cậu ta: "Anh nhớ rõ là mắt của Giang Nhạn Nhi không bị mù mà!"
Khuôn mặt của Cẩu Đản tối sầm lại, suýt chút nữa đã trở mặt với Giang Triều, còn là anh em tốt hay không đó.
Cậu ta theo đuổi Nhạn Nhi lâu như vậy rồi, vất vả lắm người ta mới đồng ý làm người yêu cậu ta, anh còn ở đây nói mát nữa.
"Anh, anh còn nói lung tung nữa, anh có tin em cắt đứt quan hệ với anh hay không không.
Còn nữa, sao mắt của Nhạn Nhi lại mù được, cô ấy bị lòng chân thành của em làm cho rung động mới đồng ý ở bên em đó."
"Đó cũng không phải bởi vì anh Triều kết hôn rồi, Nhạn Nhi không nhìn thấy hy vọng nữa, lại bị mày bám dai như đỉa mà mất hết kiên nhẫn sao, nếu không người nào có thể ở bên mày chứ." Thạch Đầu không chút thương tiếc mà lên tiếng đâm chọt.
Anh em à, chúng ta làm người đừng có quá thành thật có được không.
Cẩu Đản bị hai người đả kích thì sụp đổ trong một lúc.
Một lát sau lại hồi máu sống lại, cậu ta cười hì hì nói: "Anh, cũng may trí thức trẻ được anh lấy rồi, nếu không sẽ phải gây tai vạ cho con gái của bao nhiêu nhà nóng ruột nóng gan vì anh đấy.
Đám con trai cô đơn như chúng em đã sớm ghen tỵ với anh rồi, hôm nay em phải đến nhà chân thành cảm ơn trí thức trẻ một chút.
Nếu không có chị ấy, vợ em không thể bị cưa đổ nhanh như vậy được đâu."
Hai tay của Cẩu Đản chắp lại đặt trên trán, miệng lẩm bà lẩm bẩm.
"Trí thức trẻ là tên mà cậu có thể gọi sao?" Ánh mắt cứng rắn của Giang Triều tối sầm xuống.
Anh rất không muốn nghe ba chữ trí thức trẻ từ miệng của người khác.
Ba chữ này mang theo chút trêu tức, anh có thể không biết trong thôn này rốt cuộc có bao nhiêu người đang mơ ước vợ của anh sao.
Cô nhóc là một cái bánh thơm ngon, nhưng lại không tự hiểu, chẳng biết mỗi ngày đã thu hút ánh mắt của bao nhiêu người khiến anh hận không thể khoét những đôi mắt nhìn chằm chằm cô ra.
Cô vợ là của anh, cho dù người khác liếc mắt một cái cũng không được.
Cẩu Đản bị cái lườm nguýt kia của Giang Triều dọa đến trong lòng rét run một trận, đỉnh đầu giống như bị hắt một chậu nước lạnh, toàn thân cậu ta rùng mình, có chút khóc không ra nước mắt mà nói: "Anh, em sai rồi, là chị dâu."
Cậu ta nào biết bản thân nói thế nào lại giẫm lên quả mìn Giang Triều rồi.
Vào lúc hoàng hôn, một ánh nắng chiều cuối cùng còn chưa rút đi, trong nhà ăn sinh hoạt ầm ĩ, chẳng khác nào một cái nồi bị nổ tung vậy.
An Khê cúi đầu ngồi ở một góc nhà ăn, rất im lặng, cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì.
Giang Triều bước từ bên ngoài vào, ánh mắt lướt qua đã nhìn thấy An Khê có chút lạc lõng với những người khác.
Sau khi nói mấy câu với hai người Cẩu Đản và Thạch Đầu xong, Giang Triều lập tức đi đến góc nhà ăn.
Trước khi làm phiền đến cô, anh đã đi vòng ra sau lưng An Khê rồi.
"An An, em nhớ anh không?" Giang Triều cọ vào bên tai cô.
Giọng nói của anh biến mất giữa đám người ồn ào, nhưng lại lọt vào lỗ tai của An Khê.
Toàn thân An Khê run rẩy một hồi, đôi mắt tròn xoe chớp chớp vài lần.
Cô hơi quay đầu lại, đôi môi khẽ hé mở: "Nhớ anh.
Em và bé cưng đều rất nhớ anh."
Bộ quần áo dày cộm hoàn toàn che lấp phần bụng của An Khê, cho dù có chút nhô lên cũng không thể nhìn ra một cách dễ dàng.
Trong mắt Giang Triều lộ ra ý cười, cái miệng của cô gái nhỏ ngược lại rất thành thật.
Anh ngồi xuống trước mặt cô, hoàn toàn che khuất thân thể có chút gầy yếu ở sau lưng.
An Khê tựa người vào thân thể anh, nơi mềm mại dán vào lưng của anh.
Giang Triều đưa tay ra sau lưng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An Khê, trút ra một chút cơn giận đang dâng lên.
"Thật mềm." Giang Triều thấp giọng nói khẽ.
An Khê ghé đầu vào trên lưng anh, buồn cười lên tiếng: "Chỗ nào mềm, nơi này sao?" Nói xong, trước người cọ lên lưng anh hai lần.
Giang Triều thấp giọng mắng một tiếng, nhịn xuống xúc động muốn chửi thề, nghiến răng thầm mắng một câu tiểu yêu tinh, sức lực nắm lấy tay cô cũng càng lúc càng tăng lên.
Cô gái nhỏ đúng là càng ngày càng to gan, mang thai rồi còn dám trêu chọc anh, là chắc chắn anh không dám làm gì cô.
Nụ cười của An Khê càng ngày càng rạng rỡ hơn: "Nhiều người như vậy, anh phải chịu đựng đó!"
Mặt mũi Giang Triều sa sầm xuống.
Cử chỉ thân mật riêng tư của hai người rất kín đáo, bất kể đáy lòng dậy sóng dữ dội ra sao, nhưng trên mặt anh vẫn vô cùng điềm tĩnh, không nhìn ra chút sai sót nào.
Người khác vội vàng liếc nhìn thoáng qua cũng chỉ nói là một đôi vợ chồng nhỏ đằm thắm mà thôi.
Ở cách đó không xa, Giang Thúy Thúy nhìn thấy cảnh tượng chướng mắt kia, ánh mắt cũng đỏ ngầu.
"Thúy Thúy, cô đến đây giúp bưng cái nồi lớn một chút nào." Có người hô lên.
Trong lòng Giang Thúy Thúy không cam chịu đến mấy cũng phải quay về nhà bếp.
Lửa lớn trong bếp vẫn đang cháy như trước, khiến bên trong nhà bếp rất ấm áp.
Có một cái nồi lớn được đặt bên cạnh bếp, bọn họ phải nhấc cái nồi lớn này lên trên bếp lò.
"Ôi chao, Thúy Thúy à, làm sao thế, sao mặt mũi lại tái mét như vậy."
Giang Thúy Thúy đứng bên cạnh bếp lửa, chỉ cảm thấy bản thân bị hơ lửa đến hoa mắt chóng mặt, trước mắt liên tục xuất hiện bóng chồng, sau đó chính là một hồi trời đất quay cuồng.
Trông thấy người nằm bất tỉnh trên mặt đất, cô gái bên cạnh cũng không bình tĩnh nổi, cô ấy vội vàng hét lên: "Mẹ Thúy Thúy ơi, dì mau vào trong này xem xem, Thúy Thúy nhà dì ngất rồi."
Trong nhà bếp hỗn loạn một trận, An Khê tựa đầu vào trên vai Giang Triều, hình như cô nghe thấy Giang Thúy Thúy ngất xỉu.
Không ít người đã chạy ào vào trong nhà bếp, cánh cửa cách phòng khách kia bị chen đến con kiến cũng chui không lọt.
Tiếng bàn tán líu ríu về Giang Thúy Thúy liên tục vang lên bên tai.
"Không phải An Khê là bác sĩ sao? An Khê, cô tới xem cho Thúy Thúy đi, sao bỗng nhiên lại ngất xỉu rồi." Trong những giọng nói ồn ào, đột nhiên có người nhắc đến An Khê.
An Khê sửng sốt một lát, chuyện của Giang Thúy Thúy không liên quan đến cô, cô không muốn nhúng tay vào nên dứt khoát rụt đầu về trốn sau lưng của Giang Triều.
"An Khê, cô mau đến đây xem xem đi mà!" Trong đám đông thỉnh thoảng có người hét lên.
Hơi thở An Khê không nhịn được gấp hơn một chút, Giang Triều cảm thấy sự khác thường từ người sau lưng mình, anh không nhịn được siết chặt lòng bàn tay cô.
Cảm nhận được ấm áp từ lòng bàn tay Giang Triều, An Khê bất ngờ đứng dậy.
Cô không thể trốn sau lưng Giang Triều mỗi khi gặp khó khăn được.
Giang Thúy Thúy đã trở thành một bóng ma trong lòng cô, cô ta chẳng khác nào một con rắn độc, luôn luôn nhìn chằm chằm cô từ trong bóng tối.
An Khê đã từng bị cắn một lần, không muốn lại bị cô ta cắn lần thứ hai, cũng không muốn hạnh phúc vất vả lắm mới có được lại bị phá hủy chỉ trong chốc lát.
Cô muốn đi kiểm chứng một câu trả lời.
An Khê siết chặt lòng bàn tay, đi về phía trước, Giang Triều bảo vệ cô và tách ra một con đường ở giữa đám người.
Thấy An Khê đi vào, đám người như tìm được người đáng tin cậy, Giang Thúy Thúy đã được đặt trên hai băng ghế dài ghép lại với nhau, cô ta nằm trên băng ghế dài với sắc mặt tái nhợt.
Mẹ Giang Thúy Thúy vội vàng nhường chỗ trước mặt, bà ta nắm lấy tay An Khê rồi nói: "An Khê, làm phiền cháu khám cho Thúy Thúy nhà dì đi, con bé đây là làm sao thế."
An Khê gật gật đầu, ngón tay cô đặt lên cánh tay của Giang Thúy Thúy, thời gian càng lâu, trên mặt cô càng lộ ra vẻ kỳ lạ.
"An Khê, có sao không cháu?" Sau khi mẹ Thúy Thúy thấy An Khê rút tay về thì vội vàng hỏi.
"Sức khỏe ngược lại không sao cả, nhưng mà có một chuyện, cháu nói ra không biết dì có chịu được không."
Người bên ngoài thỉnh thoảng nhô đầu vào bên trong nhìn, chẳng lẽ là bệnh nan y khó chữa gì đó sao.
Gương mặt của mẹ Thúy Thúy cũng tái đi một chút: "Dì chịu không nổi cũng phải chịu, An Khê, cháu cứ nói ra đi."
"Giang Thúy Thúy, cô ấy mang thai rồi, được hai tháng." An Khê nhẹ giọng thốt ra.
Đây là có thai trước khi kết hôn, tính chất còn nghiêm trọng hơn chuyện của An Khê và Giang Triều lúc trước.
Ngay lập tức, đám người giống như cái nồi bị nổ tung, tiếng xì xào càng ngày càng trầm trọng hơn.
Con ngươi của mẹ Thúy Thúy co rụt lại, hét lên chói tai: "Không thể nào, chắc chắn là có nhầm lẫn rồi.
Bình thường Thúy Thúy nhà dì ngoan ngoãn nhất, sao lại có thể mang thai chứ!".