"An Khê muốn thi đại học ư." Giang Đại Hữu cau mày nhìn chằm chằm đôi vợ chồng trẻ trước mặt.
"An Khê, không phải cha không đồng ý cho con thi đại học.
Cha biết con là người làm công tác văn hoá, nhưng giờ con đã lấy chồng và có con rồi.
Việc này cha thấy không phù hợp cho lắm.
Con nghe lời cha cứ sống tốt là được, đừng suy nghĩ nhiều quá.
Giang Triều cũng vậy, vợ con suy nghĩ mọi chuyện không chu đáo mà con cũng mù quáng ủng hộ là thế nào." Ông đập bàn không đồng ý nói.
Khóe miệng An Khê giật giật.
Dường như cô thấy được tương lai của thôn Tam Thủy.
Mọi người đều coi chuyện sau khi một người phụ nữ lấy chồng thì nên yên phận ở nhà lo cho cuộc sống của chồng mình, không được có suy nghĩ khác người nào cả.
Cũng không thể nói họ không tốt được, chẳng qua là quan điểm cá nhân của mọi người khác nhau mà thôi.
Người duy nhất cô thấy khác hẳn với mọi người là Giang Triều.
Có vẻ như quan điểm của Giang Triều tiến bộ hơn mọi người nhiều.
Dù cô từng sống trong thời đại công nghệ thông tin phát triển mạnh mẽ trong hơn hai mươi năm vẫn cảm thấy không bằng anh.
Sự chênh lệch giữa người và người khác nhau nhiều thật đấy.
Cô là con dâu trong nhà.
Lúc này cô mà đứng ra chuyện thì không ổn lắm.
"Cha, quyền quyết định An Khê có đi thi đại học hay không không phải nằm trong tay cha.
Cứ quyết định thế đi ạ! Con và An Khê đã quyết định rồi, hôm nay bọn con đến để thông báo thôi chứ không phải hỏi ý kiến của cha."
An Khê lo lắng Giang Triều muốn an ủi cô nên mới nói chỉ thông báo cho cha anh một câu là được.
Không ngờ anh chỉ thông báo chuyện này thật, không giải thích thêm điều gì cả.
Giang Triều và cha anh cùng nhau phấn đấu nhiều năm, không ai hiểu cha hơn anh cả.
Nếu giải thích cho cha những việc ông không hiểu chẳng có lợi ích gì cả, thay vào đó phải mạnh mẽ hơn, dồn ông vào đường cùng để ông buộc phải chấp nhận.
Giang Đại Hữu trợn mắt: "Con là con trai của cha, sao cha có thể nhìn con mắc sai lầm mà lại mặc kệ được."
"Đúng vậy, cha là cha của con.
Cha muốn sửa chữa lại sai lầm của con cũng không có vấn để gì cả.
Nhưng điều kiện là con làm sai gì đó."
"Con còn dám nói với cha là con không sai à.
Con có biết chuyện An Khê..." Tiếng Giang Đại Hữu chợt ngừng lại.
Vẻ mặt ông phức tạp nhìn về phía An Khê.
Ông đập bàn: "Giang Triều, con vào phòng với cha, hôm nay chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng mới được.
An Khê, chuyện của con cứ để đó đã.
Con suy nghĩ lại những lời cha nói xem có hợp lý không."
An Khê cúi đầu cười.
Cô không tin lý lẽ của người khác, cô tự có lý lẽ của chính mình.
Về phần Giang Triều, An Khê tin tưởng anh.
Những chuyện anh đã quyết tâm làm thì chắc chắn anh sẽ thuyết phục được người khác.
Dù mọi người dùng cách gì đi nữa cũng không thể làm anh thay đổi suy nghĩ được.
"Cha không cần vào phòng đâu ạ.
Hai người cứ nói chuyện đi, con đi xem Quyết Minh và Nhân Trần một chút.
Giờ này chắc hai đứa cũng tỉnh rồi.
Còn chuyện có thi đại học hay không thì ý kiến của con và Giang Triều đều giống nhau.
Con tin anh ấy sẽ nói rõ ràng với cha ạ." Nói xong An Khê mới nhẹ nhàng rời đi.
Cô lặng lẽ đến rồi lại lặng lẽ đi.
Ngay từ đầu Giang Đại Hữu đã biết đứa con dâu này khác với bọn họ.
Vì cô không giống với mọi người nên lúc nào ông cũng lo sợ, sợ rằng địa phương nhỏ như thôn Tam Thủy không giữ được bước chân của cô.
Chuyện thi đại học lần này càng khiến sự lo sợ trong lòng ông dâng lên tới mức cao nhất.
Kết quả Giang Triều còn mù quáng ủng hộ nỗi lo này trở nên lớn mạnh hơn.
"Giang Triều, con đừng quên An Khê đến từ đâu, cũng đừng quên trước đây con lấy được con bé thế nào.
Mặc dù cha không biết giữa các con đã xảy ra chuyện gì nhưng cha biết con bé không muốn gả cho con.
Con đã không nghĩ cách giữ con bé ở lại đây thì thôi còn muốn đẩy nó ra ngoài.
Nếu con bé thi đỗ đại học liệu nó còn trở về nữa không.
Có phải con bị ngốc không thế."
"Cha, người nghĩ thế là do chưa hiểu rõ An Khê thôi, hay là do cha không tin tưởng vào con trai mình thế?"
"Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi cũng sẽ có người giỏi hơn.
Con đừng tự tin về bản thân mình quá, ngoài kia có rất nhiều người đàn ông hơn con.
Con người đều sẽ thay đổi.
Con bé ra ngoài, gặp nhiều chuyện đời rồi liệu nó có muốn quay lại thôn nhỏ trên núi này của chúng ta nữa không.
Chỉ sợ tới lúc đó con mất cả chì lẫn chài, không còn lại gì cả." Bộ dạng Giang Đại Hữu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trong thôn này đúng là điều kiện của con trai ông rất tốt.
Nhưng chẳng nói đâu xa, những người đàn ông trong huyện thôi đã có mặt mũi, điều kiện và khả năng kiếm tiền nhiều hơn con trai ông không biết bao nhiêu lần rồi.
Sao thằng nhóc này không quan tâm chút nào thế.
Giang Triều thở dài: "Cha, con không phủ nhận chuyện mọi người gặp nhiều chuyện lớn rồi tâm lý sẽ không cân bằng.
Nhưng cha cũng vừa nói An Khê đến từ Bắc Kinh, cha thấy cô ấy gặp chuyện còn chưa đủ nhiều ư? Nếu cô ấy coi thường thôn Tam Thủy của chúng ta, càng coi thường con thì lúc đầu cô ấy sẽ gả cho con ư? Hoặc là cha thấy khoảng thời gian mọi người ở chung có lúc nào cô ấy khinh thường mọi người không."
Giang Đại Hữu nói không lên lời.
Ông biết Giang Triều giỏi ăn nói: "Con đừng hiểu lầm.
Con nghĩ trước đây An Khê gả cho con là tự nguyện à?"
Một cơn gió thổi vào trong nhà chính, khuôn mặt Giang Đại Hữu chìm trong sương khói.
Nhìn hai người ngồi giữa nhà không giống cãi nhau lắm, sau đó cuộc tranh cãi kết thúc bằng khuôn mặt tươi cười của Giang Triều.
"Cha à, ban đầu con không muốn thuyết phục cha hay gì cả.
Con chỉ muốn nói rằng, cha đừng đánh giá con quá thấp.
Ngay từ đầu con đã không cảm thấy mình kém hơn những người khác.
Con biết cha không tự tin bởi cha không thể cho bọn con chỗ dựa từ khi vừa sinh ra.
Nhưng con cũng biết vinh dự của bậc cha chú là có hạn, cần phải tự dựa vào bản thân mình.
Con muốn An Khê tham gia thi đại học thứ nhất là để cô ấy hoàn thành tâm nguyện, thứ hai là con không muốn chúng ta bị trói buộc mãi ở đây.
Dù sao con vẫn muốn tranh thủ cơ hội, cha không cho con và anh trai sinh ra ở vạch đích nhưng con có thể cho con của con.
Mặc dù con đường phía trước chúng vẫn phải tự đi, nhưng con sẽ cho chúng đi một con đường thoải mái hơn."
Bị vạch trần suy nghĩ, Giang Đại Hữu sững sờ tại chỗ.
Đến hôm nay ông mới biết ông chưa bao giờ hiểu rõ đứa con trai này.
Trước đây ông chỉ nghĩ đứa con trai này thông minh hơn người khác một chút.
Nhưng trước giờ ông lại không biết dã tâm trong người anh là gì.
Cổ họng ông nghẹn lại, trong lòng dâng lên sự nhiệt huyết rồi lại bị hiện thực giội cho một gáo nước lạnh.
"Triều Tử, cha chưa nói đến chuyện ông cha ta phải sống chung với chiến tranh.
Chẳng qua các chính sách hiện nay cũng không cho con đi ra ngoài mà!"
"Thật ra cha mới là người nên nhìn rõ mọi chuyện nhất.
Bởi cha và người ban hành chính sách có mối quan hệ cực kỳ chặt chẽ với nhau.
Chẳng qua là cha không muốn nghĩ đến mà thôi.
Cha, hôm nay con phải nói thật.
Thật ra con luôn muốn nói rằng con sẽ luôn ở bên cha.
Con và An Khê sẽ cùng nhau ra ngoài, nhưng thôn Tam Thủy là gốc rễ của con.
Nếu mất gốc, cây sẽ chết."
Giang Đại Hữu im lặng một lúc lâu, cuối cùng ông xua tay bảo Giang Triều ra ngoài.
Ông biết mình không có cách nào với đứa con trai này.
Nếu anh mà nghe lời giống Giang Ba, bọn họ sẽ không phải quan tâm anh một cách mù quáng như vậy.
Căn phòng của Giang Tiểu Mai hơi tối tăm, ánh nắng chỉ xuyên qua được nửa bên cửa sổ vào phòng.
Trên chiếc giường phủ chăn hoa có hai đứa bé mặc áo cộc, quần đùi.
Chúng hở bụng nằm trên giường ngủ say sưa.
Sắc mặt An Khê bị ánh mặt trời chiếu đỏ lên.
"Chị dâu, chị nói chuyện với cha thế nào rồi.
Ông ấy có đồng ý cho chị tham gia thi đại học không?" Giang Tiểu Mai hỏi.
Thật ra cô rất muốn chị dâu tham gia thi đại học, những người làm văn hóa như vậy đều nên học đại học.
Con người chị dâu còn tốt bụng nữa.
Chị ấy dạy cô nhiều thứ khiến cô có thêm cơ hội tiến gần hơn đến cơ hội học đại học.
An Khê mỉm cười: "Anh trai em còn đang thương lượng! Anh ấy giỏi như vậy, chỉ cần chuyện anh ấy muốn thì làm gì có chuyện không làm được? Tiểu Mai, công thức tính diện tích hình bầu dục là gì?"
"Diện tích hình bầu dục là S=πab..." Giang Tiểu Mai lẩm bẩm đọc công thức cho An Khê nghe.
"Chị dâu, chị nói xem sao tình cảm của chị với anh em lại tốt thế! Em hâm mộ hai người quá, hình như em chưa bao giờ gặp hai người cãi nhau vì chuyện gì cả.
Chị với anh em có khả năng cãi nhau vì chuyện gì không ạ?" Đứng thẳng quá mỏi nên Giang Tiểu Mai co chân lại ngồi cạnh An Khê, cô ấy tò mò hỏi.
"Cãi nhau ư!" Giờ nghĩ lại cô mới thấy, mỗi lần hai người đưa ra ý kiến khác nhau đều là Giang Triều nhường cô.
Hình như hai người chưa bao giờ cãi nhau thật.
"Quên đi, cái gọi là cãi nhau dù có hay không đều như nhau." An Khê lắc đầu.
Trong lòng cô ngọt ngào.
Giang Triều là người đàn ông biết quan tâm chăm sóc nhất mà cô từng gặp.
Mọi chuyện anh đều sắp xếp tốt và gọn gàng.
Cô chợt thấy hơi xấu hổ.
Có lẽ Giang Triều coi cô như một kẻ ngốc nghếch vậy.
"Chị dâu, em nói ra chị đừng chê cười nhé.
Sau này em cũng phải tìm một người đàn ông giống anh trai em mới được."
"Chê cười em gì chứ?" Nhưng mà người đàn ông tốt như Giang Triều đúng là đốt đèn lồng cũng không tìm thấy.
An Khê vỗ vỗ bụng nhỏ của cô.
Đường nét trên khuôn mặt bé trai và cha nó rất giống nhau, vừa nhìn đã biết là con của Giang Triều.
Sau khi nói chuyện với Giang Triều, Giang Đại Hữu không còn cách nào cả.
Cuối cùng ông cũng đồng ý chuyện An Khê đi thi đại học.
"Thi đại học?" Nghe chồng mình nói xong, Dư Tú Lệ sững sờ: "Đại Hữu, ông nói là đồng ý cho An Khê đi thi đại học ư."
"Tôi cũng không còn cách nào khác mà? Công xã bên kia đưa ra chỉ tiêu mỗi thôn lớn phải cử ra một người đi thi.
Thôn chúng ta tới giờ vẫn chưa có ai đến báo danh cả.
Nếu không cho An Khê chỉ tiêu này chẳng lẽ bà định đi thi ư."
"Nhưng cho An Khê đi không phù hợp cho lắm, con bé còn phải chăm sóc hai đứa bé nữa!" Dư Tú Lệ nói một cách không chắc chắn: "Mà ông có nghĩ đến chuyện mọi người trong thôn sẽ nói gì không.
An Khê là thanh niên trí thức tới từ thành phố.
Ở huyện bên cạnh cũng có một người thanh niên tri thức đã kết hôn muốn tham gia thi đại học.
Mọi người đều nói cậu ta đi thi sau đó chắc chắn sẽ bỏ rơi vợ con ở nông thôn, một đi không trở lại."
Giang Đại Hữu lườm bà một cái.
Chuyện này ông biết chứ, nhưng ông không quản lý được chuyện của Giang Triều: "Câu này bà đi mà nói với con trai bà ấy.
Nó muốn vợ mình tham gia thi đại học, tôi không biết phải làm gì bây giờ."
"Cha, con cũng muốn tham gia thi đại học." Nghe Giang Đại Hữu và Dư Tú Lệ nói chuyện, Giang Tiểu Mai giơ tay yếu ớt nói.
"Đi đi đi, đi một bên.
Con cũng muốn tham gia cho vui cái gì.
Với trình độ văn hóa này của con, đừng có đi rồi làm cha mất mặt."
Khuôn mặt Giang Tiểu Mai chợt đỏ bừng: "Cha, con có đi theo chị dâu học văn hóa mà.
Chị dâu bảo chắc chắn con sẽ thi đậu."
"Ai! Tiểu Mai, em ngốc quá đi mất.
Người ta nói thế để an ủi em thôi, thế mà em lại tưởng là thật à.
Theo chị thấy cô ta chỉ muốn tìm một tấm đệm thôi.
Nếu cô ấy không thi đậu cũng có một người kém hơn là em.
Lúc đó cô ta sẽ không quá mất mặt." Dương Ngọc Liên cười hì hì trả lời.
"Chị mới ngốc ấy!" Giang Tiểu Mai lườm chị ta một cái rồi mắng lại.
Sau đó cô nhìn Giang Đại Hữu với ánh mắt cầu xin: "Cha, cha cho con thi đi! Con hứa là không đỗ được vào đại học con sẽ ngoan ngoãn trở lại làm việc mà."
Dư Tú Lệ đau lòng thay Giang Tiểu Mai: "Đại Hữu, dù sao An Khê cũng đi thi.
Hay ông cũng cho Tiểu Mai thi thử một chút được không.
Đúng lúc để con bé hiểu rõ trình độ của nó.
Nếu không đỗ cũng khiến cho nó hết hy vọng.".