Buổi sáng thứ hai kín tiết, An Khê cầm sách chạy vội ra ngoài.
Bên ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, bầu trời được bao phủ bởi một lớp sương dày.
Khi đi qua cửa, cô nghĩ mỗi lúc lại quay trở vào, đi đến bên cạnh chiếc xe Jeep, gõ cửa xe.
An Khê trong tầm mắt anh, nói: "Chiều nay em không có tiết, có thể đi cùng anh."
"Được, anh đợi em ở đây."
Giọng điệu của Hoàng Thụ Thâm bình thản, không nhìn ra biểu cảm khác nào trên mặt anh ta.
Lúc anh ta quay người đi, nụ cười mới dần dần hiện ra trên mặt.
Sau khi An Khê đến trường, phải học liên tiếp hai tiết dài.
Sau khi kết thúc tiết học, lại bị giáo viên hướng dẫn của bọn họ kéo đi, nhờ xem hộ luận văn chương trình giảng dạy.
Đến hai giờ chiều mới thấy bóng dáng cô trong khuôn viên trường.
Ngồi ở trên xe, An Khê chăm chú nhìn phong cảnh đang không ngừng biến đổi bên ngoài.
Cô hơi nhíu mắt lại, mặc cho cái gió nóng mùa hè thổi qua, trên mặt đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Lái xe ra ngoại ô thành phố mất hơn một tiếng đồng hồ, lúc cuống xe một luồng khí nóng bốc lên.
An Khê lấy tay che nắng, theo sau Hoàng Thụ Thâm đến nhà anh ta.
Nhà anh ra chỉ có Bạch Mai và người dì đó, Hoàng Thụ Thâm đưa cô vào thẳng phòng bệnh nhân đang nằm.
Ít nhất từ hành vi của anh ta có thể thấy, anh ta cũng là người có tiếng nói trong nhà.
An Khê lại thích cách hành xử thẳng thắn không lòng vòng này của anh ta.
Người bệnh là ông của Hoàng Thụ Thâm – Hoàng Chính Nghĩa.
Hoàng Chính Nghĩa sinh ra trong thế kỷ này, sắp tám mươi tuổi rồi, bình thường đều là một người dì mà gia đình thuê chăm sóc ông.
Trong phòng Hoàng Chính Nghĩa nồng nặc mùi thuốc, trên mặt ông là..., đây là chất riêng chỉ trên người hôn mê trong khoảng thời gian dài mới có.
An Khê kiểm tra một lượt cơ thể ông, lại xem cả phim chụp não mới chụp.
Khi An Khê đi đến bên cửa sắc mặt có chút trầm trọng.
Hoàng Thụ Thâm hỏi: "An Khê còn có hy vọng không?"
Tay Bạch Mai siết chặt lo lắng nhìn cô.
An Khê lắc lắc đầu: "Bệnh tình của bệnh nhân nghiêm trọng hơn tôi nghĩ."
Hơn nữa hoàn cảnh của Hoàng Chính Nghĩa khác với Thiệu Bình.
Trước kia, Thiệu Bình chữa trị sớm hơn, khối u trong não cũng không lớn, tuổi và cơ thể của cô ấy có thể hỗ trợ cô ấy vận hành cả bộ hai mươi sáu huyệt đạo.
Nhưng Hoàng Chính Nghĩa thì không thể, tuổi ông quá lời, lại hôn mê mất hai năm, mọi chức năng của cơ thể đều trong trạng thái yếu nhất, hơn nữa diện tích tụ máu trong não ít nhất cũng phải gấp đôi Thiệu Bình.
Châm cứu kích thích hai mươi sáu quá mạnh, với tình hình cơ thể của mình thì ông không thể chịu đựng phương pháp châm cứu kích thích như vậy.
Hoàng Thụ Thâm không khỏi thất vọng, Hoàng Chính Nghĩa có ý nghĩa rất lớn với anh ta, không chỉ là ông, mà còn là một hình mẫu.
Thời gian hai ông cháu sống với nhau lâu, còn lâu hơn thời gian anh ta sống cùng bố mẹ mình.
Là một hạt giống anh hùng mà anh ta trồng trong lòng.
Tuy bình thường anh ta thể hiện không quá rõ ràng, nhưng vẫn luôn lo lắng cho ông.
Bạch Mai không phải không thất vọng, chỉ là tất cả đều trong dự tính của cô ấy, vì vậy cô ấy là người có phản ứng bình tĩnh nhất.
"Nhưng cũng không hẳn là hết cách, chỉ lần cần rất nhiều thời gian." An Khê lại nói.
Mặc dù châm cứu kích hoạt hai mươi sáu kinh mạch có tác dụng khá mạnh, nhưng cô nghiên cứu được một phương pháp từ quyển nhật ký đó, phương pháp châm cứu này có thể chia ra thành nhiều lần tùy vào tình trạng sức khỏe của bệnh nhân, nhiều nhất có thể chia làm sáu lần, cứ nửa tháng châm cứu một lần, cộng thêm những phương pháp điều dưỡng phù hợp khác, có thể giảm rủi ro của phương pháp này xuống mức nhỏ nhất, rất thích hợp với bệnh tình của Hoàng Chính Nghĩa bây giờ, chỉ phải bỏ nhiều thời gian và sức lực.
Bạch Mai khẽ mở đôi mắt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin bất thường: "Thật sự sẽ có cách sao?"
"Tôi không dám đảm bảo có thể hiệu quả 100%, nhưng ít nhất sẽ không tệ hơn bây giờ."
Nghe thấy tình hình sẽ không tệ hơn bây giờ, Bạch Mai mới yên tâm, chỉ sợ An Khê chỉ là nói như vậy, nhưng bây giờ cô ấy lại càng tin vào lời nói của cô.
Nghĩ rồi kéo cô đến bên cạnh, hỏi chi tiết tình hình.
An Khê đồng thời cũng nói rõ cho Bạch Mai nghe về các bước chữa bệnh như thế nào.
"Không mổ mà cũng có thể chữa khỏi sao?" Bạch Mai nghi ngờ hỏi.
"Tất nhiên là có thể, điều cần làm bây giờ là loại bỏ cục máu đông, mổ là để lấy cục máu đông ra, đây là một cách khá trực tiếp thô bạo.
Nhưng tình hình sức khỏe của ông Hoàng bây giờ không thể chịu được hao tổn quá lớn của ca phẫu thuật.
Nên chỉ có thể dùng cách chữa bệnh của Đông y để làm tan cục máu đông, như vậy mới giảm rủi ro xuống mức thấp nhất được."
"Đúng đúng đúng, bác sĩ cũng nói như vậy, rủi ro khi mổ rất lớn, không kiến nghị chúng tôi làm phẫu thuật."
"Vậy bao giờ mới bắt đầu châm cứu được." Hoàng Thị Thâm hỏi.
"Lúc nào cũng được." An Khê nhún nhún vai.
Bạch Mai có chút do dự nhìn con trai mình, bà còn muốn đến hỏi bác sĩ điều trị chính xem phương pháp đó có được không đã.
Hoàng Thụ Thâm lại mắt điếc tai ngơ, trước khi đến anh ta đã nói sẽ hoàn toàn tin tưởng An Khê thì nhất định sẽ không nói chơi, về điều này anh ta đã thống nhất với cha mình rồi.
Anh cũng không tin An Khê là người chỉ biết nói không biết làm, nếu cô không chắc chắn tuyệt đối sẽ không nhận lời.
An Khê sớm đã nắm trong lòng bàn tay phương pháp kích hoạt hai mươi sáu mạch kim mạch, còn thành thạo hơn rất nhiều so với khi châm cứu cho Thiệu Bình, chỉ là cách châm cứu này đặc biệt cô không dám phân tâm.
Hoàng Thụ Thâm ở trong phòng, sẵn sàng mọi lúc.
Cây kim mảnh được An Khê cầm chắc, không rung chuyển chút nào.
Anh ta không biết mỗi một bước cô phải thận trọng như thế nào, chỉ cần sai một một ly cũng có thể gây ra những tổn thương không thể cứu chữa.
An Khê dặn trừ khi cô gọi, nếu không dù có xảy ra việc gì đều không được cắt ngang cô.
Hoàng Thụ Thâm như bồ tát làm bằng đất sét ngồi bất động trong miếu vậy, nếu là người khác, sẽ không bao giờ thấy được sự tập trung như vậy, nhưng nhìn anh ta dường như đã quá quen với điều đó.
Sắc mặt cô ngưng đọng lại trong một trạng thái kỳ là, Hoàng Thụ Thâm mím môi, mắt không hề chớp lấy một cái nhìn chằm chằm tay cô châm kim.
Đúng nửa giờ trôi qua, mồ hôi trên mặt An Khê đủ để cô rửa mặt luôn rồi, cô mới cẩn thận rút kim châm cứu ra khỏi đầu bệnh nhân, vào khoảnh khắc hộp thuốc lại, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Xong rồi, hiệu quả khá tốt." An Khê quay đầu nhìn Hoàng Thụ Thâm nói.
Vẻ bơ phờ cũng không giấu được ánh mắt sáng như sao của cô, Hoàng Thụ Thâm sững người, một lúc sau mới ngượng ngùng quay đi hướng khác.
"Cảm ơn." Hoàng Thụ Thâm đi đến bên giường xem ông mình.
"Đừng khách sáo, quá trình trị liệu sẽ rất dài, rất khó thấy được hiệu quả chỉ trong thời gian ngắn." An Khê nói, ngây ra khi thấy khăn tay đang được đưa ra trước mặt mình, cô không nghĩ một người đàn ông sẽ mang theo khăn tay bên mình.
"Tôi không muốn làm bẩn nó đâu." An Khê lấy tay áo lau mặt mình.
Hoàng Thụ Thâm tùy ý đút khăn vào túi quần, ho mấy tiếng lấy lệ.
An Khê ở nhà họ Hoàng không lâu đã sốt ruột muốn về nhà.
Người là do anh đưa đến, đưa cô về an toàn tất nhiên cũng là trách nhiệm của anh.
Xung quanh tràn ngập một màu kẹo đường, ánh tà dương còn sót lại cũng đang mờ dần từng chút một, An Khê đi bên cạnh Hoàng Thụ Thâm.
"Giáo quan Hoàng, có phải lúc nào anh cũng dữ với con gái vậy không?" An Khê hỏi.
An Khê đột nhiên lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc giữa hai người, chỉ là câu hỏi của An Khê, anh không biết phải trả lời như thế nào, có lẽ nào lúc trước anh quá hung dữ làm cô sợ.
"Cũng không hoàn toàn là vậy." Anh ta trả lời.
"Ồ, vậy là trước đây anh nhìn tôi không thuận mắt, với lại trước đây rốt cuộc tôi làm gì khiến anh giận sao?"
"Không có, cô đừng nghĩ lung tung."
"Vậy thì là do tôi dễ bắt nạt." An Khê gật gật đầu, như là đã tìm được hết nguyên do.
Dễ bắt nạt chỗ nào, mắt miệng sắc bén không biết lợi hại biết bao.
Hoàng Thụ Thâm nhất thời cũng không biết nên trả lời cô thế nào, môi mím thành một đường thẳng không lên tiếng.
Xung quanh yên tĩnh trở lại, vùng ngoại ô tiếng ếch, tiếng côn trùng kêu không dứt, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của mọi người qua bức tường.
Khi đi qua chỗ rẽ, một chiếc xe đi tới, bước chân ổn định của Hoàng Thụ Thâm bước loạn vài nhịp, vẻ u ám nhất thời hiện rõ trên mặt anh ta.
Xe dừng lại trước mặt họ, Tống Tuệ Tuệ ngồi ghế sau nhảy xuống: "Thụ Thâm, đi đâu vậy?"
Tống Đán Đán nhìn thấy anh rể cũ có chút ngượng ngùng, nhưng chị anh ta dường như không có chút ngại ngùng nào, anh ta không biết phải để mặt vào đâu: "Anh Thâm."
"Anh Thâm, bạn gái mới của anh à?" Tống Đán Đán cướp lời Tống Huệ Huệ, sợ chị mình lại không suy nghĩ mà nói ra những lời làm hai bên khó xử hơn nữa.
Việc lúc trước Tống Huệ Huệ không để ý đến tâm nguyện của hai nhà, chết cũng phải từ hôn, làm hai bên rất khó xử.
"Thụ Thâm, anh chưa gì mà đã có bạn gái rồi à? Hôm trước còn nghe mẹ tôi nói không phải anh chuẩn bị đi xem mắt sao?"
"Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến cô." Hoàng Thụ Thâm lạnh nhạt nói.
Tống Huệ Huệ nhếch miệng, người đàn ông không hiểu phong tình như Hoàng Thụ Thâm, người con gái nào chịu cho nổi.
Khi họ ở gần nhau, anh ta nói bao nhiêu câu Tống Huệ Huệ còn đếm được trên mười đầu ngón tay.
Nếu lấy anh ta, há chẳng khiến cô ta ngột ngạt chết sao.
"Tôi không phải..."
"An Khê."
An Khê còn chưa nói xong đã bị lời nói của Hoàng Thụ Thâm cắt ngang, cô nghi hoặc nhìn anh ta một cái, nhưng Hoàng Thụ Thâm lại nhìn thẳng về phía trước: "Tôi phải đi rồi."
Thấy Hoàng Thụ Thâm đi thẳng về phía trước chẳng ngoảnh lại lấy một cái, An Khê đành lơ mơ đi theo sau.
Tống Huệ Huệ bĩu môi: "Cũng chẳng xinh là mấy!"
"Là không đẹp bằng chị được chưa! Mau đi thôi chị tốt của em."
Tiếng xe xa dần, An Khê đột nhiên lên tiếng: "Vừa nãy là bạn gái cũ của anh sao?"
"Vợ chưa cưới cũ."
Chẳng trách Hoàng Thụ Thâm lại thất thố như vậy: " Cũng không có gì, bỏ một cái cây, phía trước còn cả một rừng cây đang chờ anh!
"Nhưng tôi chỉ cần cái cây đó." Hoàng Thụ Thâm thì thầm nói với mình.
"Vậy cũng chẳng còn cách nào." An Khê lắc lắc đầu, không ngờ Hoàng Thụ Lại vậy mà lại là một người si tình.
Sau khi đưa An Khê về, Hoàng Thụ Thâm ngồi trên xe, nhìn về căn phòng sáng đèn kia.
Anh ta dùng một năm để quên đi cô ta, nhưng sự xuất hiện đột ngột của cô ta làm tất cả mọi thứ trở về điểm xuất phát.
Anh ta không biết phải mất bao nhiêu cái một năm nữa mới có thể quên đi mối tình không được đáp lại này.
Nghĩ xong, anh ta đánh tay lái, lái xe ra khỏi tầm mắt.
An Khê kéo rèm lại, không để ý mà cười cười..