70 Cha Mẹ Trọng Nam Khinh Nữ Mỹ Nhân Mềm Mại Liền Ôm Đùi Quân Nhân Soái Khí


Nhưng hôm nay cô vừa hết bệnh liền đến nhà máy cán thép tiếp tục làm việc, thực sự bị dọa cho sợ.

Công việc của nguyên chủ là nữ công nhân trong xưởng, lại còn trong môi trường nhiệt độ cao, mỗi ngày làm việc mười tiếng đồng hồ, dưới cái nắng gay gắt của hiện tại, không có bất kỳ điều kiện làm mát hay chống nóng nào, có thể xếp vào mười đại hình phạt khắc nghiệt nhất.

Lâm Tương kiếp trước đã vất vả đủ rồi, cuối cùng gom góp được chút tiền tiết kiệm, về quê nhỏ tận hưởng cuộc sống an nhàn.

Giờ mà bắt cô vào xưởng làm việc cực nhọc thế này, thực sự muốn khóc không ra nước mắt.

Nhưng công việc trong xưởng mà cô chê lại là miếng bánh ngon lúc này.


Có nó mới không phải xuống nông thôn, cũng vì công việc này mà cha ruột và mẹ kế của nguyên chủ cứ nhớ mãi, liên tục thúc giục cô nhanh chóng nhường lại công việc.

Nguyên chủ thật thà dễ bị bắt nạt, nhưng Lâm Tương không ngu ngốc như thế!
“Lâm Tương! Mày dám ăn vụng bánh trứng của tao!” Đúng lúc Lâm Tương đang mải miên man suy nghĩ về tương lai thì bên tai bỗng vang lên giọng la hét ầm ĩ.

Người đến không ai khác chính là con cưng của cha và mẹ kế sau khi tái hôn, em trai của nguyên chủ, Lâm Kiến Tân.

Nhà họ Lâm đều có ngoại hình không tệ, Lâm Kiến Tân dù không thể nói là đẹp trai, nhưng ít ra cũng ưa nhìn, thừa hưởng gương mặt vuông vức và đường nét rõ ràng của cha, chỉ là người này tâm địa rất nhỏ nhen, thật sự không phải là người tốt, ngay cả một miếng bánh trứng cũng không muốn cho chị gái ăn.

Mẹ kế của nguyên chủ, Khâu Ái Anh, bề ngoài lúc nào cũng tỏ ra quan tâm săn sóc cho Lâm Tương, nhưng thực chất thứ gì ngon đều giấu đi để cho hai đứa con ruột của bà ta, lâu dần, Lâm Kiến Tân liền cho rằng Lâm Tương không cần ăn ngon mặc đẹp, vì tất cả những thứ đó đều là của cậu ta.


Lâm Tương không hề để ý đến Lâm Kiến Tân, chỉ chậm rãi bỏ miếng bánh trứng cuối cùng vào miệng, cảm nhận hương vị mềm mại ngọt ngào hiếm hoi của thập niên 70 lan tỏa trong khoang miệng, mùi thơm nồng của trứng tỏa ra, đúng là ngon hơn hẳn món cải trắng khoai lang ăn suốt ngày.

“Mẹ, mẹ, mẹ nhìn chị ta kìa!”
Lâm Kiến Tân năm nay 16 tuổi, đúng là độ tuổi phải xuống nông thôn, vậy mà vẫn là một đứa con trai bám váy mẹ, hễ gặp chuyện là mách lẻo.

Sau cậu ta là một người phụ nữ trung niên bước vào, đôi mắt xếch nhìn chằm chằm, thấy con gái riêng dám ăn vụng bánh trứng, lập tức mặt mày tối sầm lại: “Tương Tương, con lấy ở đâu ra! ”
“Mẹ, chẳng phải mẹ mua cho con sao?”
Lâm Tương cười ngọt ngào với mẹ kế, điềm nhiên nói, “Mấy hôm trước con bị ốm, mẹ mua bánh trứng chắc chắn là để cho con bệnh ăn rồi.


“Mẹ! ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận