Vì vậy, Triệu Tuệ Tuệ bị Triệu Hạo Dương xách lên như xách một chú gà con.
Triệu Tuệ Tuệ đột nhiên bị treo lơ lửng giữa không trung, quay đầu nhìn thấy Triệu Hạo Dương, tay chân vùng vẫy trong không trung:
"Buông con ra, buông con ra!"
Triệu Hạo Dương dù sao cũng không dám làm tổn thương con gái bảo bối, theo lời cô bé mà buông cô bé xuống.
Triệu Tuệ Tuệ lại tức giận, tức giận giẫm một chân vào Triệu Hạo Dương, lực nhỏ như gãi ngứa.
Triệu Hạo Dương tức đến bật cười, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng kéo bím tóc nhỏ của cô bé, nói:
"Đầu tiên là nói những lời lung tung với mẹ con, bây giờ còn giẫm lên bố!"
Vì Triệu Hạo Dương trước mặt Triệu Tuệ Tuệ căn bản không thể ra vẻ nghiêm khắc nên Triệu Tuệ Tuệ không hề sợ anh.
"Bố là bố xấu xa!"
Triệu Tuệ Tuệ chống nạnh nói, lại nhìn Phùng Hà đang cau mày: "Mẹ, mẹ nhanh ly hôn với bố đi!"
Triệu Hạo Dương: "???"
Được rồi, anh lại thành bố xấu xa rồi.
"Triệu Tuệ Tuệ!"
Phùng Hà đột nhiên cao giọng, cau mày nhìn Triệu Tuệ Tuệ:
"Không được hỗn!"
Lúc đầu, cô vừa nghe con gái nói, còn tưởng mình nghe nhầm, ngay sau đó chồng lại đột nhiên đi vào, khiến cô không chen được lời nào.
Triệu Tuệ Tuệ nghe lời Phùng Hà, buông tay ngoan ngoãn đứng yên.
"Con nghe được từ ly hôn ở đâu?"
Phùng Hà mặt lạnh hỏi.
Triệu Tuệ Tuệ vội vàng che miệng, cô bé không thể bán đứng anh trai Lục Châu được.
Che miệng xong, lại cảm thấy như vậy có hơi che đầu che đuôi, cô bé lập tức buông tay, nói dối:
"Là con tự biết.
"
Phùng Hà liếc cô bé một cái, trước tiên không quan tâm đến cô bé, lại nhìn Triệu Hạo Dương:
"Hôm nay sao anh lại về vào giờ này?"
"Về lấy đồ.
" Không ngờ anh lại có "Bất ngờ" lớn như vậy.
"Vậy anh về đội trước đi.
"
Phùng Hà cau mày, sợ anh chậm trễ việc chính, vội vàng thúc giục anh:
"Bên này có em.
"
Đội bên kia còn đang đợi anh, Triệu Hạo Dương cũng phải đi nhưng cứ đi như vậy trong lòng anh luôn có chút bất an.
Đùa chứ, ly hôn đều nói ra rồi, lỡ anh về mà vợ con đều chạy mất thì phải làm sao? Lúc đó anh phải khóc với ai đây?
Triệu Hạo Dương đi được vài bước lại quay đầu, ấp úng nhìn Phùng Hà, nói:
"A Hà, em đừng nghe lời Tuệ Tuệ.
Anh đối với em là! "
Phùng Hà trừng mắt nhìn anh:
"Triệu Tuệ Tuệ là trẻ con, anh cũng là trẻ con sao?"
Triệu Hạo Dương cười hì hì, bước nhanh đi.
Triệu Tuệ Tuệ nhìn Triệu Hạo Dương bằng đôi mắt to tròn, có chút không vui, tại sao lại không cho nghe lời cô bé!
Triệu Hạo Dương vừa đi, sự chú ý của Phùng Hà lại đổ dồn vào Triệu Tuệ Tuệ.
"Tuệ Tuệ, từ ly hôn không thể dùng bừa biết không.
Bố và mẹ sẽ không ly hôn, sau này con cũng không được nói như vậy.
"
Phùng Hà kiên nhẫn giải thích với cô.
"Nhưng con muốn bố mẹ ly hôn, như vậy mới có thể! "
Cứu mẹ ba chữ này thế nào cũng không nói ra được.
"Mới có thể thế nào?"
Phùng Hà kiên nhẫn nghe ý nghĩ của Triệu Tuệ Tuệ:
"Tại sao con muốn bố mẹ ly hôn?"
Triệu Tuệ Tuệ vì không nói ra được nên rất sốt ruột.
Trong lúc sốt ruột, cô bé đột nhiên nhớ ra lần trước kể cho anh trai nghe câu chuyện Lọ Lem là có thể nói ra!