Trần Diệp Vân nhìn dáng vẻ của Mạnh Tường, lại nhìn sang Mạnh Kiến Quân bên cạnh không có cách nào với con trai mình, càng thêm chắc chắn quyết định của mình.
Rầm!
Mạnh Tường đạp chân trái loạn xạ, vừa vặn đá trúng vào bắp chân Trần Diệp Vân, để lại một dấu chân rõ ràng trên chiếc quần bông đen của cô.
"Rất xin lỗi đồng chí Trần, trẻ con không biết nặng nhẹ."
Mạnh Kiến Quân lại thay con trai xin lỗi.
Trần Diệp Vân dùng tay phủi bụi lặng lẽ dịch sang một bên, cố gắng tránh xa đứa trẻ gây họa đó.
Cuối cùng cũng đến lúc xe lừa đi qua cổng đội sản xuất, Trần Diệp Vân cảm ơn chú Lý Nhị, là người đầu tiên xuống xe lừa nhanh chóng về nhà.
Còn Mạnh Kiến Quân bị đứa con trai nghịch ngợm quấn lấy, căn bản không đuổi kịp Trần Diệp Vân.
***
Đảo Thanh Phong, tuyến Tây Bắc, văn phòng đoàn trưởng nông trường quốc doanh 628.
Một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế, mặt chữ điền, đôi mắt dưới hàng lông mày rậm sáng ngời không hề có dấu vết của thời gian.
Người này vừa mở miệng đã rất khí thế: "Hách Thiếu Đông! Tôi phải nói cậu thế nào đây, lập gia đình lập gia đình, cậu không lập gia đình thì ra thể thống gì?"
Hách Thiếu Đông bị mắng mặc một bộ quân phục màu xanh lá cây, dáng người cao ráo đứng thẳng tắp.
Nhiều năm huấn luyện và xây dựng nông trường khiến người đàn ông này không còn vẻ non nớt, khuôn mặt góc cạnh càng thêm cương nghị.
Nhưng vừa mở miệng, người này lại bắt đầu lấp liếm với lãnh đạo: "Do tôi không gặp được người phù hợp mà đoàn trưởng, ông cứ tha cho tôi đi, chuyện của mẹ tôi tự tôi sẽ nói."
"Cậu nói bậy!" Đoàn trưởng Lục Khánh Hoa đập bàn, hồ sơ tài liệu trên bàn cũng rung lên: "Cậu đừng có giả bộ với tôi, cậu chỉ biết lừa gạt lãnh đạo, lừa gạt cha mẹ.
Cậu không nhìn lại mình xem, đã hai mươi tư tuổi rồi còn độc thân, không biết xấu hổ."
Hách Thiếu Đông bị đoàn trưởng mắng nhưng trên mặt không có chút thay đổi biểu cảm nào, cung kính lắng nghe.
Lục Khánh Hoa nhìn người này mà tức không nói nên lời.
Hách Thiếu Đông năm nay hai mươi tư tuổi, là nhân tài hiếm có trong đội ngũ.
Vừa mới lên chức tiểu đoàn trưởng đã cùng tiểu đoàn hai lập được hai công hạng nhì, bốn công hạng ba.
Dẫn dắt binh lính, sử dụng người đều là một tay lão luyện, Lục Khánh Hoa coi trọng anh ta nhất.
Nhưng người này có một tật xấu đó là không để tâm đến việc giải quyết vấn đề cá nhân.
Những quân nhân khác ở độ tuổi này đều đã có con chạy khắp nơi, còn anh ta vẫn chưa có đối tượng.