Đằng này ông nội đã mất của Hách Thiếu Đông lại là lãnh đạo cũ của mình, mẹ anh ta cũng lo lắng chuyện hôn sự của anh ta nhờ mình quan tâm nhiều hơn đến vấn đề cá nhân của Hách Thiếu Đông, Lục Khánh Hoa vì thế mà buồn không chịu được.
"Đoàn trưởng, ngày thường ông bận rộn công việc thì đừng vì chuyện nhỏ này của tôi mà bận tâm."
"Đây là chuyện nhỏ sao? Tôi nói cho cậu biết..."
Hách Thiếu Đông lại bị mắng một hồi mới được tự do.
Trở về văn phòng tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn hai, Hách Thiếu Đông tự pha cho mình một tách trà.
Trà Thiết Bính Thất Tử là chiến lợi phẩm anh thắng được khi huấn luyện đánh cược với tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn một của đoàn hai.
Lá trà màu nâu sẫm tan ra trong nước nóng, hơi nóng bốc lên từ chiếc cốc tráng men.
Nhấp một ngụm thấy hương thơm ngào ngạt, nhấm kỹ thì có vị ngọt hậu.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa không đúng lúc vang lên, phá vỡ khoảng thời gian thư thái hiếm hoi của Hách Thiếu Đông.
"Vào đi." Giọng nói hơi trầm vang lên.
Binh liên lạc Tiểu Trương đẩy cửa bước vào, tay cầm một thứ gì đó giống như tờ giấy.
Anh ta biết tiểu đoàn trưởng chắc chắn lại bị đoàn trưởng gọi đi mắng, lúc này đang khó chịu.
"Báo cáo tiểu đoàn trưởng, có một bức điện khẩn của anh."
Hách Thiếu Đông nhìn thấy bức điện trong tay anh ta thì bắt đầu đau đầu, dạo này anh đã nhận được không ít.
Những ngón tay thon dài kéo ngăn kéo, bên trong có bốn năm bức điện toàn là do mẹ anh gửi.
Mẹ của Hách Thiếu Đông là Hạ Tú Anh ngày nào cũng lo lắng chuyện hôn sự của con trai, thấy anh ở xa ở nông trường không nghe lời dứt khoát cách ba bốn ngày lại gửi điện cho anh, viết một tràng dài giục anh đi xem mắt kết hôn.
"Được rồi, để trên bàn đi."
Tiểu Trương nghe lệnh đặt phong bì đựng điện lên bàn, báo cáo xong mới ra khỏi phòng.
Anh ta cũng biết nỗi phiền muộn của tiểu đoàn trưởng mình, tiểu đoàn trưởng đẹp trai lại là quân nhân oai phong nhất trong nông trường.
Không ít cô gái chưa kết hôn đều mong muốn được kết duyên nhưng tiểu đoàn trưởng lại không để tâm.
Tiểu Trương không hiểu nổi, gãi đầu đi về.
Trong văn phòng, Hách Thiếu Đông dùng hai ngón tay kẹp một góc phong bì, lắc lư trong không trung.
Anh nhìn hai chữ điện báo trên mặt trước của phong bì, như thể đã nghe thấy trong đầu tiếng mẹ ruột giục cưới, anh giơ tay định xé phong bì.
Leng keng leng keng leng keng!
Điện thoại trên bàn reo, Hách Thiếu Đông tiện tay đặt phong bì sang một bên, cầm lấy ống nghe.
Một lát sau tiếng còi tập hợp của tiểu đoàn hai vang lên, về phía tây nông trường mười dặm, một đội sản xuất bị tuyết lớn chôn vùi, Hách Thiếu Đông dẫn người đi cứu hộ.