70 Hôn Nhân Tạm Bợ Của Mỹ Nhân Và Quân Ca Ở Nông Trường


Trần Diệp Vân nghĩ đến bức điện mình gửi hôm nay, ấn tượng về người đó chỉ dừng lại ở mười bốn năm trước.

Ông nội Hách dẫn Hách Thiếu Đông mười tuổi đến nhà, hai gia đình ngồi quây quần nói chuyện phiếm.

Nói chuyện nói chuyện thì nhắc đến chuyện hôn ước, tiện thể trêu chọc Trần Diệp Vân.

Nói rằng để cô làm vợ cho cậu bé đẹp trai kia, có đồng ý không?

Trần Diệp Vân năm tuổi còn chưa biết vợ là gì, chỉ nghe người lớn nói rằng khi làm vợ sẽ được ăn rất nhiều kẹo ngon, tiền của anh trai sau này cũng do mình quản.

Cô thích nhất là quản tiền, tiền mừng tuổi năm mới đều do cô tự cất giữ.

Cô lắc lắc hai bím tóc, suy nghĩ nghiêm túc một phút lại liếc trộm nhìn anh trai đối diện, nhẹ nhàng gật đầu.


Thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, những người lớn trong nhà đều cười không khép được miệng.

Chỉ có Hách Thiếu Đông mười tuổi bị mọi người trêu chọc đến đỏ mặt nhíu mày chạy ra ngoài, miệng lẩm bẩm: "Tôi không cần vợ!"

Trần Diệp Vân năm tuổi thấy anh trai đẹp trai không vui, cũng bĩu môi chạy đến bên mẹ nũng nịu nằm trong lòng bà.

"Tìm đại một người tạm được để sống qua ngày thôi." Trần Diệp Vân trả lời bà.

"Yêu cầu của con thấp quá rồi, không được, bác phải xem mắt cho con một người tốt!" Từ Tân Hồng nói với cháu gái một hồi, trong lòng cũng sáng tỏ, dặn Trần Diệp Vân đi ngủ sớm rồi mới bước vào phòng trong.

Trong phòng Trần Phú Quý mặc áo ba lỗ nằm trên giường, bên cạnh giường lò sưởi vẫn còn bốc khói.

Thấy vợ về Trần Phú Quý vén nửa giường chăn lên, trên giường có một cái bình thủy tinh, bên trong là túi nước muối nóng.

Mùa đông lạnh giá, nhà nào cũng đến trạm y tế lấy túi nước muối đổ nước nóng vào để sưởi ấm.


"Anh để ấm cho em đấy, ấm lắm."

Từ Tân Hồng cởi áo bông và quần bông dày, vừa nằm lên giường, chưa kịp đắp chăn thì đã nghe thấy tiếng hỏi gấp gáp của chồng.

"Tiểu Vân nói thế nào?"

"Anh sốt ruột thế, tự hỏi cháu gái anh đi." Từ Tân Hồng trêu chọc ông.

Trần Phú Quý vốn đã chậm chạp lại vụng về, đặc biệt là không nói chuyện được với lớp trẻ.

Bảo ông đi hỏi cháu gái chuyện hôn sự, ông không mở miệng được.

"Anh hỏi những chuyện này làm sao được, anh còn chẳng hiểu nổi, không phải nhờ vào em sao." Trần Phú Quý gãi đầu cười thật thà.

"Đúng thế, Tiểu Vân thân với em hơn mà!" Từ Tân Hồng hơi đắc ý: "Đứa trẻ này cũng không dễ dàng gì, nhỏ như vậy đã mất cha mẹ, ngày thường lại rất hiểu chuyện."

"Đúng là thương thay cho em trai và em dâu mất sớm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận