"Tôi thấy Mạnh Kiến Quân không tệ, người cũng đàng hoàng mà tính tình cũng tốt, Tiểu Vân có muốn cân nhắc không?"
"Vừa hay mẹ anh ấy cũng ở đây, nếu nói thành công thì không phải là chuyện vui lớn đầu năm sao!"
Mọi người chị một câu tôi một câu, câu nào cũng hướng về nhà họ Mạnh.
Dù sao trong mắt mọi người gả vào nhà họ Mạnh thực sự là một mối lương duyên tốt.
Gia đình đội trưởng đội sản xuất ăn mặc không tệ, nhà họ Mạnh đông đúc cũng không đến lượt con dâu xuống ruộng làm việc.
Mặc dù làm mẹ kế có hơi thiệt thòi cho Trần Diệp Vân nhưng dù sao cô cũng đã mười chín tuổi rồi, nếu đợi thêm nữa thì sẽ thành gái ế.
"Nghe mấy người nói này, đừng làm Tiểu Vân xấu hổ." Vương Hải Nga nở nụ cười từ ái, ném cành ô liu cho Trần Diệp Vân: "Ngày mai tôi cũng đến nhà Tân Hồng ngồi chơi chúc Tết."
Lời này coi như nói thẳng ra rồi, Vương Hải Nga nghe bà mối nói nhà họ Trần từ chối, bà còn tưởng người ta leo lên cành cao nào rồi, đến cả điều kiện tốt như nhà mình cũng không thèm.
Kết quả đợi mấy ngày nhà họ Trần chẳng có động tĩnh gì, lúc này bà mới hiểu ra có lẽ là làm giá, muốn đòi thêm tiền sính lễ.
Con trai mình chỉ thích Trần Diệp Vân, cho thêm tiền sính lễ cũng không sao.
Trần Diệp Vân thấy Vương Hải Nga nói thẳng ra, những người khác cũng hùa theo.
Cô sợ nếu không nói rõ ràng thì sau này mình và nhà họ Mạnh sẽ không thoát khỏi mối quan hệ này: "Thím Thúy Hoa lo lắng quá rồi, cháu chỉ muốn tìm người hợp ý, cũng không muốn nuôi con nữa, Đại Quân và Linh Linh đều hiểu chuyện nhưng nuôi con vẫn mệt, cháu muốn nhàn hạ mấy năm, xem có tìm được người như vậy không."
Lời này vừa nói ra tất cả đều im bặt, đây là đang từ chối nhà họ Mạnh một cách rõ ràng, mọi người nhìn nhau phút chốc không dám lên tiếng.
Nụ cười trên mặt Vương Hải Nga biến mất, tóc chải chặt vào da đầu, lúc này mặt căng ra càng thêm lạnh lùng.
Đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trần Diệp Vân một lúc, trong lòng thầm nói không biết điều.
"Thím Thúy Hoa vừa rồi nói đến đâu rồi? Kiến Quân nhà tôi cũng có nhiều người đến hỏi thăm, những cô gái mười sáu mười bảy tuổi đều muốn gả vào, đến lúc đó thím phải giúp tôi tham mưu đấy."
Bà thím Thúy Hoa thấy Vương Hải Nga nở một nụ cười có phần miễn cưỡng, nói chuyện với mình cũng thuận miệng nói: "Tốt quá, đây là chuyện vui, tôi chắc chắn sẽ giúp bà để mắt."
Trần Diệp Vân thấy mấy người bận rộn dỗ dành Vương Hải Nga, ngược lại thấy thoải mái đi sang một bên.
"Con gái mười sáu mười bảy dễ tìm chồng, không biết tuổi lớn rồi thì tìm được người như thế nào? Còn nuôi thêm hai đứa con riêng..." Vương Hải Nga được mấy bà thím dỗ dành cũng thoải mái hơn một chút, mới liếc mắt nhìn Trần Diệp Vân ở đằng xa lẩm bẩm vài câu.