Trần Phú Quý châm ngòi, tiếng pháo nổ đì đùng, nổ tung trên mặt đất.
Ngoài cửa sân, Hách Thiếu Đông đợi pháo nổ xong mới bước vào cửa.
Nghe thấy tiếng động, Trần Diệp Vân đứng dậy chỉnh lại quần áo.
Từ Tân Hồng cài cho cô một bông hoa lụa đỏ, đây là quà của dì Vương, đeo lên không hề thấy phô chút nào ngược lại còn tôn lên vẻ đẹp của người con gái.
Cô dâu chú rể đứng giữa nhà chính, chú rể có khuôn mặt đẹp trai, góc cạnh rõ ràng.
Khí chất cứng rắn thường ngày bị không khí vui mừng che lấp, hiếm khi lộ ra vẻ dịu dàng.
Cô dâu mặc áo đỏ tôn lên làn da trắng như tuyết, đôi mắt như tranh vẽ dịu dàng xinh đẹp.
Có lẽ là nghe thấy tiếng hò reo của mọi người xung quanh, cô hơi nhếch khóe miệng, đẹp như người trong tranh.
Trong nhà họ Trần có không ít người chen chúc nhau xem náo nhiệt, ai nấy đều ngóng cổ nhìn vào trong, thỉnh thoảng lại thì thầm to nhỏ.
"Nhìn Trần Diệp Vân nhà này xem, dáng vẻ này thật sự rất đẹp."
"Chồng cô ấy hình như là bộ đội, có tiền đồ đấy!"
"Đến lượt dâng trà cho người lớn." Một cụ già trong đội chủ trì hôn lễ.
Hách Thiếu Đông và Trần Diệp Vân cung kính dâng tách trà: "Bác cả, bác gái mời uống trà."
Trần Phú Quý nở một nụ cười, trong mắt sóng trào cuộn, uống một hơi cạn sạch nước trà.
Hốc mắt của Từ Tân Hồng ửng đỏ, nhẹ nhàng dặn dò: "Sau này hai đứa phải sống thật tốt.
Thiếu Đông, Tiểu Vân giao cho cậu rồi, cậu phải đối xử tốt với con bé nhé."
Hách Thiếu Đông gật đầu đáp ứng.
Dâng trà xong, hai người mới đến trước lư hương của ông bà nội và cha mẹ đã khuất của Trần Diệp Vân vái ba vái, mỗi người lại ăn một viên bánh trôi, tượng trưng cho sự đoàn viên mỹ mãn.
Khi cô dâu ra khỏi cửa, lại đốt một tràng pháo, Trần Diệp Vân nghe tiếng nổ phía sau lòng thấy khó chịu.
Bên cạnh là Hách Thiếu Đông đứng trên chiếc xe tải nhỏ màu xanh anh đã mượn của người đồng đội giải ngũ, chiếc xe tải nhỏ vốn dùng để chở lương thực, anh đã quét dọn sạch sẽ từ trước, lại buộc thêm một bông hoa đỏ lớn lên trên cũng coi như xong xuôi.
Trong đại đội có quy định những người lấy chồng xa thì ngày làm lễ sau khi ra khỏi cửa không được quay lại, nếu không thì cuộc hôn nhân này sẽ không thuận lợi, không thể suôn sẻ.
Vì vậy nhà họ Trần xách hành lý của Trần Diệp Vân lên xe tải nhỏ, đứng bên đường tiễn cô.
"Trên đường cẩn thận, có chuyện gì thì bàn bạc với Thiếu Đông, đến nơi thì báo tin cho hai bác." Từ Tân Hồng đưa túi của Trần Diệp Vân cho cô, sống chung với nhau lâu như vậy, dù sao cũng không nỡ.