Hách Thiếu Đông kéo cậu bé đến chỗ Trần Diệp Vân nhường chỗ: "Em muốn nghe gì?"
"Trang trại của các anh làm gì vậy? Có phải ngày nào cũng phải xuống ruộng không?" Đại Quân mở to mắt nhìn anh, hỏi rất chân thành.
"Được, anh kể cho em nghe." Hách Thiếu Đông nhịn không được bật cười, có một số chuyện trong quân ngũ không thể nói ra ngoài.
Anh chọn những chuyện thú vị về trang trại xây dựng của binh đoàn để kể.
"Linh Linh lại đây, chúng ta nghe anh rể kể chuyện." Đại Quân ngồi giữa chị gái và anh rể, thò đầu ra gọi em gái.
"Em không qua đâu, anh nghe đi." Linh Linh năm nay mới sáu tuổi hơi nhút nhát, lúc này vừa lên tàu cô bé chỉ muốn quấn lấy Trần Diệp Vân.
Còn về anh rể, cô bé thấy người này quá cao lớn như một ngọn núi, trong lòng cô bé lặng lẽ tránh xa anh một chút.
"Được thôi, anh rể kể nhanh kể nhanh." Đại Quân ôm lấy cánh tay Hách Thiếu Đông thúc giục anh.
Hách Thiếu Đông suy nghĩ vài giây, tùy tiện kể lại chuyện một đàn cừu của trang trại suýt bị người ta trộm cách đây vài năm.
Có lẽ lúc này quá buồn chán, tất cả mọi người trong toa giường nằm này đều bắt đầu dựng tai lắng nghe.
"Anh rể, các anh không đánh bọn họ một trận à?" Đại Quân nghe rất thích thú, mắt sáng lên.
"Những người xung quanh đã đánh bọn họ một trận rồi, chưa đến lượt bọn anh ra tay, cuối cùng bọn anh còn giải cứu tên trộm cừu đó."
Trần Diệp Vân ôm em gái nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ cong môi.
Linh Linh dựa vào lòng chị gái nghe anh rể kể chuyện thì bĩu môi, trong lòng lại bắt đầu sợ hãi, sao ở đó lại phải đánh nhau chứ.
Chỉ có Đại Quân hùng hồn, cảm thấy mình có thể ra tay: "Nếu em ở đó, em cũng sẽ đánh! Kẻ trộm đồ đáng bị đánh một trận."
Đêm trên tàu hơi khó chịu, Trần Diệp Vân dựa vào mép cửa sổ nhìn ra ngoài một màu đen kịt.
Tay cô mò vào túi vải mình mang theo định tìm lược chải tóc, kết quả cô vô tình sờ thấy một thứ gì đó.
Lấy ra xem là một chiếc khăn tay màu xanh, cô nhận ra đây là của bác gái, mở ra xem bên trong bọc chín tờ tiền Đại Đoàn Kết.
Sính lễ Hách Thiếu Đông đưa, nhà họ Trần cơ bản lấy về làm của hồi môn cho Trần Diệp Vân mang theo để hai vợ chồng dùng.
Nhưng Trần Diệp Vân đã nói với Hách Thiếu Đông một tiếng sau đó lén để năm tờ dưới gối của dì, bây giờ dì lại lén nhét vào túi cô chín tờ.
Ngoài năm tờ cô lén giữ lại, còn thêm bốn tờ nữa.
Cô nắm chặt số tiền này, chỉ thấy tay mình nóng ran.
*
Tàu hỏa từ Bắc Ngô đến thành phố Thanh Phong chạy hai ngày một đêm, bốn giờ chiều thì đến ga.
Ngồi trên tàu đông đúc hai ngày, vừa xuống xe hít thở không khí trong lành, mấy người đều nở nụ cười mãn nguyện.