Hách Thiếu Đông xem tài liệu một lúc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường đã tám giờ rưỡi.
Anh đóng tài liệu đứng dậy, chiếc ghế gỗ bị một lực đẩy về phía sau, phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai.
Đứng trước cửa phòng mình, Hách Thiếu Đông nắm tay nắm cửa, hiếm khi cảm thấy hơi căng thẳng.
Trước đây anh cũng đã trải qua không ít cảnh tượng lớn, lúc này anh tự thấy mình thật vô dụng, anh mở cửa xông vào.
Trên chiếc giường gọn gàng ngày nào giờ đây chăn gối lộn xộn nhăn nhúm, dưới chăn phồng lên một cục như quả núi nhỏ.
Từ mặt đến người đều bị che hết, chỉ có một mái tóc đen dày rậm trải trên gối.
"Tiểu Vân" Hách Thiếu Đông đi đến bên giường, học theo cách gọi của bác gái mà gọi một tiếng.
Nghe thấy tiếng động cô gái vén một góc chăn để lộ nửa khuôn mặt, chỉ thấy cô mặt tái mét, mồ hôi lấm tấm trên trán.
"Em sao vậy?" Hách Thiếu Đông ngạc nhiên nhìn cô, trực tiếp vén chăn lên.
Thấy cô gái co ro, sắc mặt khó coi, tay phải còn ôm chặt bụng.
"Bị bệnh à? Anh đưa em đến trạm xá!" Hách Thiếu Đông phản ứng rất nhanh, giơ tay định bế Trần Diệp Vân.
Cánh tay rắn chắc vòng qua cổ cô, ôm lấy đôi vai gầy.
"Đừng" Trần Diệp Vân yếu ớt lên tiếng, những ngón tay thon dài nắm lấy tay người đàn ông, không cho anh dùng sức: "Em không sao, không cần đến trạm xá."
Hách Thiếu Đông nghe cô nói vậy, lập tức nghiêm mặt phê bình: "Đồng chí Trần Diệp Vân, bị bệnh thì phải đi khám, đừng cố chịu."
Trần Diệp Vân liếc anh, nhẹ cắn môi nhẹ giọng nói: "Em thật sự không bị bệnh, em...!em chỉ là đến tháng đau bụng thôi."
Nói xong, khuôn mặt tái nhợt còn ửng hồng.
Nghe vậy bàn tay đặt trên vai Trần Diệp Vân cứng đờ trong chốc lát, thấy cô có vẻ xấu hổ, Hách Thiếu Đông đành phải giả vờ như không có chuyện gì: "Vậy bây giờ phải làm sao? Cứ đau như vậy à? Không được thì vẫn nên đến trạm xá xem có thể lấy được thuốc không."
Ai lại đến trạm xá khi đến tháng chứ! Trần Diệp Vân yếu ớt liếc anh: "Anh lấy cho em một bình nước nóng đi, em chườm một lúc là khỏi."
Hách Thiếu Đông gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Anh là một người đàn ông cao lớn, lại ở trong quân đội nhiều năm, mùa đông cũng chịu lạnh nên trong nhà căn bản không có túi nước muối.
Cốc cốc cốc
Hách Thiếu Đông gõ cửa nhà phó tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn hai bên cạnh mượn một túi nước muối.
Trần Diệp Vân nằm một lúc, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cô vốn thể hàn, từ khi đến tháng, một hai ngày đầu thường xuyên đau một trận mới có thể dịu đi.
"Đặt túi nước muối ở đâu? Nước này còn hơi nóng."
"Ở bụng này" Trần Diệp Vân dùng ngón trỏ chỉ vào chỗ đó, nhắc nhở anh.