“Bác sĩ! Bác sĩ!”
“Có ai không, cô ấy tắt thở rồi!”
Một người phụ nữ hốt hoảng, vừa chạy như bay ra khỏi phòng bệnh vừa lớn tiếng kêu gào.
Người nhà bệnh nhân ở các phòng khác nghe thấy tiếng động, tò mò thò đầu ra xem náo nhiệt.
“Hình như là người nhà của cô quân tẩu trẻ ở giường số 7 phòng bên cạnh?”
“Chậc chậc, chết rồi sao?”
“Xem ra là đi rồi, nghe nói cô ấy bị trúng độc hai ngày nay, bác sĩ cũng đã ngầm báo người nhà chuẩn bị hậu sự rồi.
”
Nghe thấy tiếng gọi, mấy vị bác sĩ mặc áo blouse trắng từ phòng làm việc chạy ra, cùng nhau đổ dồn về phía phòng bệnh đó.
“Nhanh, tiến hành hô hấp nhân tạo!”
Vừa dứt lời, một nam bác sĩ cao to, lực lưỡng liền tiến hành ép tim ngoài lồng ngực người trên giường bệnh.
Trong cơn mê man, Lộ An Bình cảm giác xương sườn của mình như sắp bị ép gãy đến nơi.
“Tiểu Lý, cô đến hô hấp nhân tạo đi.
”
Nam bác sĩ dừng động tác, lùi về sau hai bước nhường chỗ.
Nữ bác sĩ lập tức tiến lên, bịt mũi cô lại.
Ngay lúc môi cô ấy sắp chạm vào môi Lộ An Bình, thì người vốn “đã tắt thở” trên giường bệnh bỗng nhiên ho khan.
“Sống rồi! Sống rồi!”
Các bác sĩ cấp cứu cho cô thở phào nhẹ nhõm.
Vị tổ tông này cuối cùng cũng đã vượt qua cơn nguy kịch!
“Nhanh, đo nhịp tim, kiểm tra đồng tử.
”
Chưa kịp để Lộ An Bình thích ứng với ánh sáng chói mắt trong phòng bệnh, mí mắt trên của cô đã bị người ta mạnh bạo banh ra, đón nhận thứ ánh sáng chói lòa từ chiếc đèn pin.
Mẹ kiếp!
Có thể nhẹ nhàng một chút được không hả!
Mắt muốn mù luôn rồi!
“Bác sĩ Lưu, bệnh nhân có vẻ đã có dấu hiệu chuyển biến tốt, cô ấy đã bắt đầu có phản ứng với ánh sáng.
”
“Để tôi xem!”
Nữ bác sĩ dời chỗ, nhường cho một nam bác sĩ có vẻ lớn tuổi hơn.
Lộ An Bình nằm trên giường bệnh mặc cho các bác sĩ xa lạ khám chữa.
Lúc này, cô hoàn toàn mơ màng, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Không phải cô bị hút kéo vào hố đen, đang chờ “đầu thai chuyển thế” sao?
Có ai có thể nói cho cô biết hiện tại là tình huống gì không?
Đầu thai cũng không đến mức đầu thai vào người lớn chứ?
Đang lúc cô trăm mối ngổn ngang thì đột nhiên, một số ký ức xa lạ, không thuộc về cô ùa vào trong đầu.
Sự việc có phần kỳ quái, cô không “đầu thai chuyển thế” như cô đã nghĩ trong hố đen.
Cô xuyên không rồi!
Xuyên vào một cô gái mười tám tuổi ở thập niên 70, trùng tên, trùng họ, trùng cả ngày sinh với cô, cách cô những bốn mươi năm.
Nguyên chủ là người Kinh Thị, ông nội và bố đều là lãnh đạo có tiếng trong quân đội, mẹ và anh trai, chị dâu cũng là bác sĩ quân y.
Cả nhà bọn họ, kể cả đứa cháu trai ba tuổi của nguyên chủ, đều cưng chiều cô ấy hết mực.
Đáng lẽ ra lớn lên trong gia đình cán bộ cấp cao, có học thức như vậy, nguyên chủ phải là người siêu cấp hạnh phúc mới đúng.
Tiếc là, số phận lại trêu ngươi cô ấy.
Nguyên chủ cũng giống cô, từ nhỏ đã ốm yếu.
Khác biệt là Lộ An Bình không có một trái tim khỏe mạnh, còn nguyên chủ bị chứng dây thanh quản kém phát triển bẩm sinh.
Tuy nhiên, nguyên chủ có biết nói hay không, cơ thể có yếu ớt hay không đều không phải là trọng điểm!
Trọng điểm là, nguyên chủ năm nay mới mười tám tuổi, vậy mà đã… lập gia đình!