Khung cảnh hiển nhiên không có thực trước mắt khiến Don cảm thấy vô cùng vớ vẩn.
Đặc biệt là Chamberlain đang mặc trang phục của giám mục.
Anh vừa thoát ra khỏi một ảo cảnh như ác mộng - là cảnh khi anh còn là một cậu bé nhiều lần chứng kiến cảnh cha mẹ cãi vã, nhưng trong ảo cảnh đó, cha mẹ anh lại bị thay thế bởi Chamberlain và chính anh.
Hết lần này đến lần khác, anh phải nghe Chamberlain giả mạo kia nhiếc móc mình như cha anh vẫn hay nhục mạ mẹ anh, mà chính anh, cũng giống như lúc mẹ anh nhục mạ lại cha anh, cũng lớn tiếng cãi nhau lại.
Rõ ràng là tất cả đều là giả, nhưng vớ vẩn là, anh vẫn sẽ thấy đau khổ.
Dùng lý trí mà phân tích, Chamberlain sẽ không phát điên lên như vậy, mà bọn họ cũng không có loại quan hệ ái hận dây dưa như của cha mẹ anh.
Chamberlain thậm chí còn không nhớ rõ anh, không nhớ rõ việc hắn đã cứu một đứa trẻ khỏi bàn tay ghê tởm của lão linh mục đó - chính miệng Chamberlain đã nói như vậy vào đêm Giáng sinh.
Nên là, Don giận dữ nghĩ, anh không cần ảo cảnh này nhắc lại việc Chamberlain thành kính với Chúa của hắn như thế nào đâu! Không có gì đáng ghét bằng Chamberlain cả người mặc trang phục giám mục cả!
Don chẳng thèm để ý bản thân mình đang vào vai nhân vật nào, nhưng khi anh nhìn thấy bộ dáng bất khả xâm phạm kia của Chamberlain, anh liền nghĩ đến việc chọc tức hắn.
Chamberlain giả mạo ngồi xổm xuống bên máy chém, đôi mắt xanh lục bình tĩnh kia đúng là như rắn độc.
Hắn nói, "Không giống như đạo Công giáo của ngài, chúng ta tin rằng chỉ có Chúa mới đủ tư cách để tha tội, còn các linh mục thì không, vì vậy chúng ta không thú tội với các linh mục.
Nhưng, thưa Bệ hạ, Nữ hoàng sẵn sàng thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của ngài, vì vậy, bây giờ, ngài có thể bắt đầu."
Don cười nhẹ, "Sao ta lại không biết mình theo đạo Công giáo nhỉ?"
Chamberlain giả mạo không nói gì.
Don nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lục chưa bao giờ dịu dàng với anh, nói một cách dứt khoát, "Anh có biết những 'khán giả' ngoài kia đến xem gì không? Họ đến để xem một người bị chặt đầu sẽ như thế nào.
Anh thấy đấy, loài người là thế đấy, chúng ta vui mừng trước sự đau khổ của người khác.
Miễn là hầu hết mọi người tin rằng đó là người xấu, là tội nhân, chúng ta có thể vui mừng, không chút gánh nặng nhìn cái chết của hắn ta."
"Tôi cũng không hạ thấp nhân tính, chỉ là, tôi sẽ không đánh giá cao nó quá mức.
Chúng ta thậm chí còn không thể yêu thương đồng loại của mình, thế mà lại còn ảo tưởng về việc có một đấng toàn năng hết lòng yêu thương chúng ta.
Chúng ta trải qua nhiều đau khổ mất mát như vậy, lại ảo tưởng sẽ có một vị thần chưa bao giờ xuất hiện cứu vớt chúng ta."
"Chúa của anh là gì, Chamberlain tiên sinh? Sinh vật ngoài hành tinh? Siêu nhân loại? Hắn chưa bao giờ xuất hiện, sao anh có thể chứng minh hắn tồn tại?"
Don mong chờ Chamberlain giả mạo sẽ tức đến hộc máu phủ nhận, nhất nhất khẳng định Chúa của hắn tồn tại, hoặc sẽ á khẩu không đáp được, nhưng mà, câu trả lời của Chamberlain giả mạo lại nằm ngoài dự kiến của anh.
Chamberlain giả mạo không nhìn lại, rũ mắt xuống, bình tĩnh trả lời, "Như cậu nói, chúng ta đều kém cỏi, vì vậy chúng ta cần có đức tin để làm cho mình tốt hơn.
Chúa vừa là Đức Chúa Trời vừa là Con Người.
Người yêu thương chúng ta, và mọi việc Người làm là để cứu rỗi chúng ta.
Tôi tin rằng Chúa tồn tại.
Cậu có tin hay không cũng không có gì khác biệt đối với tôi, và tôi cũng không cần chứng minh với cậu rằng Chúa tồn tại.
Còn về việc Chúa thực sự là gì, điều đó có quan trọng không?"
Vì sao ngay cả khi ở trong ảo cảnh, Chamberlain vẫn ngoan đạo đến mức khiến người ta phẫn nộ? Vì sao ngay cả khi ở trong ảo cảnh, người này vẫn chẳng thèm nhìn anh cái nào?
Don cắn răng, không muốn nói chuyện với hắn nữa, giận dữ nói, "Cút đi.
Anh là đồ hèn nhát!"
Bị Don giả mạo mắng là hèn nhát, Chamberlain tự nghĩ: Lời này cũng đúng lắm.
Đây cũng chỉ là một ảo cảnh khác, nhưng nó lại khiến Chamberlain mệt mỏi hơn hẳn.
Hắn không biết khi nào nó sẽ kết thúc, hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Conquest.
Chamberlain nhìn lên mái vòm của bức bích họa cổ, mệt mỏi thừa nhận, "Trước mặt cậu ta, tôi đúng là một kẻ hèn nhát thật."
Don cho rằng Chamberlain giả mạo đang nói về Chúa của hẳn, vì vậy khinh thường hừ một cái.
Một tên lính hỏi vọng vào từ bên ngoài chiếc lều - không biết lời thú tội của quốc vương bại trận đã kết thúc chưa.
Chamberlain nói xong rồi, đồng thời, hắn nói, đừng hạ lều xuống, hãy cho quốc vương sự tôn trọng cuối cùng của mình.
Tên lính nói gã phải hỏi ý kiến Nữ hoàng và bỏ đi.
Don điều chỉnh nhịp thở của mình, chuẩn bị cho cơn đau của máy chém.
Anh hài hước nghĩ, máy chém được phát minh bởi người Pháp, có lẽ đây là số phận rồi.
Tên lính quay lại, nói được.
Chamberlain không rời đi.
Cho dù quốc vương này không thật sự là Don, hắn vẫn cầu nguyện cho anh.
Đầu của Don bị cố định trên máy chém, không thể chuyển động, mà anh lại còn bị ép phải nhìn Chamberlain - cái này đúng là khiến Don đã cáu lại càng cáu thêm.
Anh cố nhịn - dù sao người này cũng không thật sự là Chamberlain, đành thấp giọng mắng, "Thượng tá Chamberlain, anh đúng là rất đáng ghét!"
Chamberlain mở to mắt.
Bọn họ nhìn biểu tình trên mặt nhau, đồng thời buột miệng, "Là anh/cậu!?!"
Nghĩ đến việc Don thực sự sẽ phải chịu đau đớn vì chặt đầu, Chamberlain lập tức kinh hãi.
Còn Don sau khi nhận ra người trước mắt thực sự là Chamberlain liền nhắm mắt lại.
"Không!"
Chamberlain muốn ngăn thảm cảnh sắp phát sinh.
Nhưng giám mục chậm trễ khiến Nữ hoàng không hài lòng.
Đao phủ cởi dây thừng, lưỡi dao sắc bén nhanh chóng rơi xuống.
Chamberlain thậm chí chưa kịp tự hỏi.
Bóng tối và cơ thể ấm áp đồng thời bao lấy đầu của Don.
Đến tận khi đau đớn từ cổ truyền đến não, Don mới nhận ra đấy là cơ thể của Chamberlain, mà Chamberlain lúc nãy cũng chủ động đưa người về máy chém.
Hai tay của Chamberlain, sau khi chết, vẫn ôm chặt đầu của Don.
Nỗi đau lớn về tinh thần và thể xác bao trùm cả hai.
Nỗi đau này có dừng lại không?
Lạy Chúa nhân từ, xin hãy chấm dứt hết thảy.
—
Eve trẻ tuổi dùng một giọng dịu dàng trấn an trả lời, "Con của ta, con là nhân loại.
Đến khi cơ thể này không chịu được tinh thần lực của con nữa, đến khi con đã hoàn thành sứ mệnh bảo vệ nhân loại, con vẫn sẽ là nhân loại."
Cố Trường An không cần loại an ủi vô nghĩa này.
Anh chỉ ra cái mà Eve không nói rõ, "Ý của bà là, bản chất của tôi không phải là loài người.
Mà, 'sứ mệnh bảo vệ nhân loại' bà nói là cái gì?"
"Ta tạo ra con để đền tội cho một sai lầm," Eve như thở dài, nói, "sai lầm của ta, cũng là sai lầm của nhân loại."
Cố Trường An hỏi lại "Sai lầm của nhân loại?"
Eve lại không lập tức đáp, mà cô cũng không làm gì cả.
Không thời gian trong phòng điều khiển lại chuyển động trở lại.
Cát bạc từ hành tinh số 2 dường như rốt cục đã nhận ra sự tồn tại của cô, những dây leo bạc trong nháy mắt liền tan thành cát.
Chúng nó rút đi như thủy triều, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi phòng điều khiển, như chưa từng xuất hiện.
Don và Chamberlain tỉnh lại, cảm xúc vừa đau khổ và khiếp sợ lẫn lộn.
Bọn họ cách nhau không xa, Don nhìn chằm chằm cổ áo chế phục thượng tá của Chamberlain - nơi đó đương nhiên không thấy vết thương nào, nhưng Chamberlain vẫn chủ động ôm lấy Don.
Seryozha vẫn ở trong hình thái sói trắng như cũ.
Cậu nghi ngờ đánh giá cảnh tượng trước mắt, có vẻ như sợ bị cảnh tượng quen thuộc lừa gạt, nhưng khi cậu nhìn thấy Cố Trường An, tất cả nghi ngờ đều biến mất, liền ngay lập tức muốn lại gần Cố Trường An.
Cố Trường An làm một động tác đặc trưng của Tiên phong doanh sau người.
Sói trắng nhìn thấy, hai tai cụp xuống, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm xuống một chỗ gần đó, không lại gần thêm.
Cố Trường An không phải không muốn ngay lập tức kiểm tra tình trạng của Seryozha, nhưng Eve trước mắt anh...!thật sự không rõ có nguy hiểm hay không.
Don và Chamberlain cuối cùng cũng nhìn về phía Eve.
Bọn họ đều ngạc nhiên với sự xuất hiện đột ngột từ hư vô của cô, nhưng không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.
Bạch tuộc tiên sinh trên màn hình cũng quay lại hình dáng bạch tuộc đông lạnh, nghi hoặc chớp mắt nhìn Eve.
Có khán giả, Eve cuối cùng bắt đầu nói.
"Ta đã từng đến Trái đất - một hành tinh nhỏ xinh đẹp, rất lạc hậu, đúng, nhưng ta đã nhìn thấy sức sống dồi dào trong những sinh vật cấp thấp như nhân loại.
Ta vô tình để ý đến Trái đất và con người.
Đối với ta, sự chú ý này giống như những gì nhân loại các ngươi gọi là 'ngạc nhiên'.
Ai có thể nghĩ rằng những sinh vật thấp kém như vậy có thể phát triển một cách ngạc nhiên đến thế?"
"Điều khiến ta ngạc nhiên hơn nữa là các ngươi vẫn có thể tưởng tượng và suy nghĩ.
Quả thực, những 'chân lý' các ngươi khám phá được khiến ta dở khóc dở cười - các ngươi thậm chí còn cho rằng mình có thể hiểu được toàn bộ vũ trụ.
Tuy nhiên, sự ngu ngốc đến từ những hạn chế về mặt nhận thức này không phải là lỗi của các ngươi, ngược lại, những suy nghĩ và sự tiến bộ của ngươi và sức sống mà các ngươi đã thể hiện,khiến ta phải kinh ngạc."
Những lời cô nói không thể nghi ngờ chính là những lời khen, nhưng loại khen ngợi này đúng là như thể đang coi nhân loại như kiến.
Cô cũng không hề có ý hạ thấp nhân loại, nhưng mỗi người ở đây đều sâu sắc cảm thấy bị xúc phạm.
Mà Eve trẻ tuổi dường như chẳng hề nhận ra, hoặc chẳng thèm để ý.
Cô nói tiếp, "Nên là, ta đã giả mạo ngoại hình của một con người và đến Trái đất.
Để không tỏ vẻ đe dọa, ta đã sử dụng ngoại hình của một phụ nữ con người.
Ta giúp con người, đi nhiều nơi khác nhau.
Lúc đó, nền văn minh của nhân loại vẫn còn rất lạc hậu, và việc sử dụng cơ thể con người rất đau đớn, nhưng ta không bỏ cuộc.
Con người thời đó vẫn rất đáng yêu.
Bọn họ thích câu chuyện của ta, thờ ta làm thần."
Eve cười rộ lên, nhìn về phía Cố Trường An, "Trong đó, câu chuyện ta thích nhất là truyền thuyết Nữ Oa của nhân loại phương đông.
Bọn họ nói ta lấy bùn đất nặn ra con người, ý tưởng này rất đáng yêu, không phải ư? Cũng rất hấp dẫn đấy."
Bất chấp phản ứng của những người trong phòng điều khiển chính, Eve vẫn tiếp tục "Nếu ta không đến Trái đất lần thứ hai, ta sẽ không biết rằng con người đã quên ta.
Bọn họ đã bóp méo truyền thuyết của ta, biến sự ưu ái của ta cho bọn họ thành những thứ thần thánh bọn họ tự sáng tác ra.
Nhân loại đã phản bội ta! Đây là lỗi của nhân loại! Vì tức giận, ta đã quyết định ghét nhân loại."
"Khi các ngươi tin vào ta, ta đã tạo ra một mối liên kết giữa ta và nhân loại, đề phòng những lần sau các ngươi lại yêu cầu ta cái gì.
Nhưng lần này, liên hệ bị ta cắt đứt, đây cũng là sai lầm của ta."
"Nên là, lúc lời cầu cứu của nhân loại vô tình đến được nhận thức của ta, lúc đó đã quá muộn rồi."
"Ta đến Trái Đất," trong mắt Eve đầy nước mắt, "Nhân loại đã làm gì bản thân thế này? Ta nhìn những thi thể nhân loại nửa người nửa thú này, lòng đầy đau khổ.
Ta sửa lại liên kết của mình với nhân loại, nhưng nhân loại không còn nữa, ta không cảm thấy sự hiện diện của bọn họ nữa."
Cố Trường An nghĩ đến lời của ảo thuật gia, ngắt lời cô, "Đó là năm thứ mấy sau Công nguyên?"
"3028 Công nguyên."
Ảo thuật gia không nói sai.
Nhân loại bị mất một nghìn năm ký ức.
Chuyện gì đã xảy ra?
Seryozha khôi phục hình thái người, đi đến bên cạnh Cố Trường An.
Don và Chamberlain cũng dựa sát vào Cố Trường An.
Cố Trường An hỏi, "Đã có chuyện gì xảy ra trên Trái Đất? Sao bọn tôi lại mất đi một nghìn năm ký ức?"
Eve lắc đầu "Ta không biết.".