Rạng sáng ngày 15 tháng 7 năm thứ 71 Loại Địa Cầu, tiểu đội tìm kiếm của Đại tá Đỗ Đằng và Đại tá Lilith bị phục kích.
Khi tiểu đội tiếp viện đến nơi, hiện trường chỉ còn lại 21 thi thể bị súng bắn nát, toàn đội hy sinh.
Với sự giúp đỡ của William Murdoch và các thế lực sau lưng hắn, vụ việc lại được miêu tả thành "Địch thượng tướng lo sợ rằng sự thật là anh ta đã giết Kitano Hikari sẽ xuất hiện ở hành tinh của Trùng tộc, nên anh ta đã vượt quyền cử cấp dưới của mình đi theo sứ giả Trùng tộc về nơi xuất phát, nhưng lại bị tinh hạm Trùng tộc giết do tự vệ, khiến cấp dưới chết oan."
Đồng thời, cha mẹ của Đại tá Lilith cũng nhận phỏng vấn, mạnh mẽ lên án Tiên phong doanh áp bức quân nhân, Địch thượng tướng liều lĩnh tham công, trước giờ đều lấy mạng cấp dưới làm đá kê chân, hoàn toàn không thèm để ý đến việc cấp dưới hy sinh.
Họ mạnh miệng thổi phồng chuyện của con gái mình với bi kịch mất tích Omega liên quan, lại càng nhận được nhiều sự đồng tình, cũng khiến càng nhiều người nghi ngờ về hành động của Địch thượng tướng.
Mấy ngày sau đó, bên ngoài Tiên phong doanh có một số dân chúng tập hợp lại.
Bọn họ kêu đủ loại khẩu hiệu, yêu cầu Địch thượng tướng giải thích về thảm án của Kitano Hikari và việc Lilith và Đỗ Đằng hy sinh.
Địch thượng tướng bận điều tra kế hoạch "Chim trong lồng" của Kitano Hikari, coi cái này là chuyện nhảm, hoàn toàn mặc kệ.
Hắn chẳng còn hơi sức đâu để ý những chuyện đó nữa.
Cố Trường An một lòng muốn giúp đỡ thượng tướng, nhưng không biết có phải do ảnh hưởng của lần livestream trực tiếp cái chết hôm đó hay không, anh liên tục tự trách bản thân vì đã không bảo vệ được đồng nghiệp của mình, không thể làm gì khi họ chết trước mặt mình; cái này như phủ nhận ý nghĩa tồn tại của anh, mà một nỗi uất hận lớn cũng bao trùm lấy anh.
Rắc rối hơn là, cùng lúc đó, những thay đổi nảy sinh trong anh cũng thay đổi theo từng ngày, gần như không thể che giấu được.
Cố Trường An không thể không ý thức được có lẽ anh không phải là con người.
Không một con người nào có thể đang trò chuyện với người yêu khi vừa ra cửa, mới thất thần một chút đã đi đến đầu kia của biên giới Loại Địa Cầu cách trại tiên phong 1500km.
Không một con người nào sẽ luôn cảm thấy thân thể này đang trói buộc linh hồn mình, nghe thấy một giọng nói xa xôi kêu gọi, dụ dỗ bên tai, nói với mình rằng nếu mình thoát khỏi thân thể cấp thấp này, mình sẽ có thể về nhà.
Lúc nào anh cũng phải cảnh giác cao độ mới có thể miễn cường tiếp tục công việc hàng ngày.
Cố Trường An không biết bao nhiêu lần nhìn thấy Seryozha miễn cưỡng cười với mình mới bỗng nhiên nhận ra, thật ra Liêu Sa đã sớm để ý đến việc anh bất thường thế nào rồi.
Anh tự trách mình rất nhiều.
Trong đầu anh có quá nhiều thứ, mà anh đã bỏ qua người mà lẽ ra anh không nên bỏ qua nhất.
Lúc anh nhận ra cái này, bọn họ đã tan tầm.
Hôm sau bọn họ phải tham dự tang lễ, Seryozha đang ủi đồng phục của cả hai, nhưng đã cậu đã để robot ủi sang một bên.
Cậu đang nhìn về hướng Cố Trường An bằng một ánh mắt bi thương xen lẫn sợ hãi.
Cố Trường An vẫy tay với cậu, gọi cậu đến bên này sô pha.
Seryozha hơi sửng sốt, sau đó mới hiểu được ý của Cố Trường An, máy móc đến bên cạnh sô pha.
"Em đã phát hiện từ lâu, phải không? Hôm đó, em không ngất đi vì phẫu thuật, là do em thấy anh biến thành một thứ không giống người..."
Seryozha ngắt lòi anh, khẳng định, "Anh không phải không giống người.
Anh là người."
Nói xong, trong đầu Seryozha hiện ra một câu.
Cậu cứ thế nghe theo giọng nói dịu dàng quen thuộc đó, lặp lại, "Anh có một trái tim con người, vì thế, anh chính là con người."
Cậu không biết tại sao mình bỗng cảm thấy rất buồn.
Lệ nóng rơi xuống trên gương mặt lạnh băng của cậu.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía đại khái mà Cố Trường An đang ngồi, kiên định nói thêm, "Mặc dù anh có biến thành cái gì đi chăng nữa."
Cố Trường An vừa cảm động vừa đau lòng.
Anh cảm thấy giống như mình đang nhìn thấy một con tàu gỗ trên bờ vực vỡ tan, lại nhìn một ai đó đang phí công cố gắng giữ chặt hai boong tàu, không cho chúng rời xa nhau.
Seryozha không biết đại tá của cậu đang suy nghĩ gì.
Thực ra, trước mắt cậu là sinh vật? đồ vật? vật thể? gì, cậu không thể biết được.
Trong lúc Cố Trường An đang trầm tư, anh bỗng cảm thấy được chàng trai trẻ ôm chặt lấy mình.
Seryozha, giống như trước giờ vẫn ôm đại tá, ôm lấy sự tồn tại không thể hiểu nổi ấy.
Cậu muốn thừa nhận "Em rất sợ", cũng muốn cầu xin "Đừng mang anh ấy đi", nhưng từ dưới tận đáy lòng mình, cậu hiểu được rằng, sự tồn tại cậu nhìn thấy này chính là đại tá, mà đại tá cũng chính là sự tồn tại không thể hiểu được này.
Cuối cùng, Seryozha chỉ ôm đối phương, như thường lệ hỏi, "Mai cần phải dậy sớm, chúng ta đi ngủ nhé?"
Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận được sự tồn tại trong lòng mình thay đổi một chút, từ hư vô dần trở thành ấm áp, từ xa lạ dần trở thành quen thuộc, sau đó, cuối cùng, cơ thể ấm áp quen thuộc kia quay lại trong vòng tay cậu.
Cố Trường An dịu dàng đáp, "Được thôi."
Seryozha ôm chặt người trong lòng, tựa như vừa sống sót sau tai nạn.
Sáng sớm hôm sau, binh lính Tiên phong doanh đứng nghiêm ở quảng trường, mà giữa quảng trường là một tượng đài tưởng niệm sừng sững.
Tên của cha của Seryozha, Thượng tá Konstantine, và các đồng đội của ông đã được khắc lên tượng đài ngay sau khi tàu Noah mất tích.
Khi Seryozha vào Tiên phong doanh, thỉnh thoảng cậu sẽ đến thăm, rất quen thuộc với nơi này.
Dòng của cha cậu ở giữa tượng đài tưởng niệm, khắc chữ 58714 STANTE.
Hôm nay, trên dàn tế của tượng đài là hai mươi mốt hộp tro cốt.
Địch Kỳ Dã đứng trước tượng đài, trong tay là một cây dao laze.
Trên tượng đài tưởng niệm, hắn hạ từng dao từng dao một, khắc lên tượng đài hai mươi mốt số hiệu và cái tên.
Phía sau hắn là những hộp tro cốt, cách những chiếc hộp không xa, bên trái là gia đình của những người đã hy sinh, bên phải là mười tám đại quân của Tiên phong doanh, rồi sau lưng bọn họ là những binh lính khác đang đứng nghiêm.
Cả quảng trường im lặng, ngoại trừ những tiếng nức nở trầm thấp của một số người nhà.
Nhưng bên ngoài Tiên phong doanh vẫn còn có người hô khẩu hiệu, khẩu hiệu từ xa truyền đến, trở thành một bài nhạc nền thê lương một cách kỳ lạ.
Địch Kỳ Dã khắc xong chữ cuối cùng, lui về sau nửa bước, sau đó quỳ một gối trước tượng đài, nghiêm trang nói câu đưa ma, "Mong ánh sao chiếu rọi hành trình đến kiếp sau của các ngài."
Tướng sĩ Tiên phong doanh theo sát thượng tướng, khuỵu một đầu gối xuống, động tác đồng đều đến mức chỉ nghe thấy một tiếng đầu gối chạm đất rất to, cùng nói, "Mong ánh sao chiếu rọi hành trình đến kiếp sau của các ngài."
Bọn họ đều cúi đầu, bày tỏ thương tiếc với những đồng đội đã hy sinh.
Nên là, khi thân nhân mất kiếm soát xông về phía trước, ném một quả lựu đạn mini vào lưng Địch Kỳ Dã, chỉ có Cố Trường An đứng ở vị trí đại tá kịp thời phản ứng được, xông về phía trước.
Cố Trường An không đến trễ.
...Ngược lại, anh đến quá nhanh.
Cố Trường An trơ mắt nhìn quả lựu đạn rực cháy vụt qua phía sau mình, anh nhanh đến mức thậm chí còn có thể quay người lại, cố gắng chộp lấy quả lựu đạn rực cháy, nhưng lại trượt nó chỉ một giây, chỉ một giây thôi!
Anh đành trừng mắt nhìn quả lựu đạn mini nổ tung ở đầu vai Địch thượng tướng.
"Thượng tướng!"
Phần lớn phần sau vai của Địch Kỳ Dã đã bị bỏng do lựu đạn cháy.
Mặc dù Cố Trường An đã kịp thời dập lửa bằng áo khoác của mình, nhưng những phần có thể nhìn thấy bằng mắt thường đều đã bị cháy xém đen hoặc rỉ máu, và ở một số chỗ còn có thể thấy được tận xương - tất cả đều là những vết thương.
"Ta muốn ngươi trả giá bằng mạng sống của con ta! Tên đao phủ kia!"
Thân nhân kia bị đè dưới đất, vẫn còn khóc lóc mắng.
Địch Kỳ Dã hầu như chưa bao giờ bị thương trên chiến trường, mà trong trái tim của tất cả các tướng lĩnh trong Tiên phong doanh, hắn cũng là một thượng tướng bách chiến bách thắng, sẽ luôn che phía trước bọn họ bất kỳ lúc nào.
Hiện tại, bỗng thấy thượng tướng trọng thương như vậy ở lễ tang, tất cả mọi người đều có một cảm giác không chân thật, thậm chí chẳng ai dám tiến lên hỏi thượng tướng có đau không.
Trọng thương đến vậy, Địch thượng tướng lại chẳng kêu một tiếng nào.
Cố Trường An không đi lên hỏi, không phải bởi vì không dám, cũng không phải bởi vì trong lòng anh đang tự trách, mà là vì anh đang không ngừng nhớ lại lúc thượng tướng bị thương, không ngừng tự chất vấn tại sao bản thân không kiểm soát được cơ thể.
Sau đó, anh bỗng nhận ra một điều - trong toàn bộ quá trình bị thương, Địch Kỳ Dã chẳng hề cử động chút nào.
Thượng tướng cơ bản không trốn.
Vì sao?
Thượng tướng là quân nhân cấp độ này, vì sao không tránh?'
AI trên cổ tay Địch Kỳ Dã nhắc nhở, "Hội đồng Liên minh khẩn cấp gọi, yêu cầu ngài nửa tiếng sau có mặt ở Hội đồng Liên minh."
Địch Kỳ Dã tặc lưỡi một cái, đứng lên đi ra ngoài.
Con người này điên rồi sao?
Cố Trường An ngăn Địch Kỳ Dã lại, nghiến răng hỏi, "Ngài định cứ thế đến Hội đồng Liên minh à?"
Địch Kỳ Dã lạnh lùng nói, "Cứ thế nào?"
Cứ thế nào?
Cố Trường An lần thứ hai tìm về lý trí bỗng phát hiện mình đã tóm lấy Địch Kỳ Dã đến phòng chỉ huy.
Anh nghĩ thầm, sai rồi, anh nên mang hắn đến phòng y tế, sau đó lại định bắt lấy thượng tướng.
Địch Kỳ Dã trừng mắt nhìn anh, dùng tay đập mạnh vào tay Cố Trường An.
Cố Trường An khó hiểu hỏi "Sao vậy? Ngài cần phải xử lý vết thương!"
Địch Kỳ Dã không để ý, cúi đầu hỏi AI, "Từ lúc Cố Trường An bắt lấy tôi, đến lúc chúng tôi đến phòng chỉ huy, tất cả mất bao lâu?"
Một lát sau, AI trả lời, "Không đến ba giây."
Địch Kỳ Dã ngẩng đầu nhìn Cố Trường An, ném lại câu hỏi lúc nãy, "Sao thế?"
Cố Trường An tức giận với chính mình, lập tức rơi vào hỗn loạn, "Tôi không biết.
Tôi đã thất bại trong việc bảo vệ 21 đồng nghiệp của mình, tôi đã thất bại trong việc bảo vệ ngài, tôi phải bảo vệ nhân loại, và tôi đã thất bại.
Ngài đã ở ngay trước mặt tôi, tôi có thể làm điều đó, nhưng tôi đã không làm.
Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ nhân loại.
Tôi nghĩ mình sẽ không thất bại, nhưng tôi đã thất bại.
Tôi nghĩ mình đã trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng mạnh mẽ hơn có ích gì, tôi còn không lấy lại được ký ức của mình, thậm chí không thể bảo vệ được ngài.
Ký ức của tôi, ký ức của tôi!"
Địch Kỳ Dã chậm rãi chớp mắt, xác nhận thứ trước mặt mình thật sự không phải hình thái con người, chứ không phải hắn đang hoa mắt.
Địch Kỳ Dã hít sâu một hơi, áp hết sự mệt mỏi trùng trùng điệp điệp trong lòng xuống, tiến về phía trước, dùng một chân gạt ngã thứ đồ vật? sinh vật? sự tồn tại? đó.
Hắn biết hành động của mình không đủ bình tĩnh, mà hắn cũng không muốn bình tĩnh nữa.
Địch Kỳ Dã dùng chân phải đeo ủng chiến đấu đạp vào chỗ có vẻ như là ngực của Cố Trường An, nhìn từ trên cao xuống sự tồn tại dưới mặt đất, lạnh giọng quát, "Biến trở về! Tôi mặc kệ cậu là cái gì! Biến trở lại cho bổn thượng tướng ngay!"
Thật ra Địch Kỳ Dã cũng chẳng có hy vọng gì, chỉ làm thế để phát tiết sự không bình tĩnh, nhưng thứ dưới chân hắn biến lại rồi.
Cố Trường An ngơ ngác nhìn hắn.
Lưng Địch Kỳ Dã âm ỉ đau, trong đầu vẫn còn ngàn vạn câu hỏi, nhìn dáng vẻ này của anh lại càng cáu thêm, dứt khoát nói, "Tôi không biết rốt cục cậu và Eve là cái thứ gì.
Cố Trường An, cậu là đại tá Tiên phong doanh, trách nhiệm là bảo vệ nhân dân Loại Địa Cầu, không phải bảo vệ tôi.
Tôi không có thời gian tư vấn tâm lý cho cậu, nói thật, tình huống hiện tại tôi đã không thể hoàn toàn tin tưởng cậu được nữa.
Đối với ký ức của các cậu, tôi bất lực, cái này vượt quá khả năng của tôi.
Nên là, mặc kệ cậu có biện pháp gì, tốt nhất cậu nên nhanh chóng làm rõ vấn đề ký ức này.
Đương nhiên, trước tiên cậu phải hoàn thành công việc của mình và công việc tôi đã giao cho cậu.
Cậu có hiểu không?"
"...Đã hiểu."
Địch Kỳ Dã thu lại chân trái, lấy áo khoác trên lưng ghế, mặc xong liền quay người đi ra ngoài.
"Vết thương của ngài!"
Địch Kỳ Dã mạnh mẽ gắt, "Cút!"
Cố Trường An không dám tiếp tục ngăn hắn, chỉ đành nhíu mày nhìn thượng tướng đi mất.
Phải tìm lại ký ức, tìm lại ký ức...!
—
Hội đồng Liên minh.
Khi Địch Kỳ Dã bước vào Hội đồng Liên minh, tất cả nghị viên ngồi đó đều nhìn hắn như nhìn thấy Chúa cứu thế.
Địch Kỳ Dã càng đen mặt.
Cái này rõ là không phải chuyện tốt gì.
Sau đó hắn thấy Kitano Hikari trên màn hình lớn.
Kitano Hikari cũng nhìn thấy Địch Kỳ Dã vừa mới đi vào.
Kitano Hikari cười nhạo một cái, tính biểu diễn của gã cũng dường như lại bắt đầu, giới thiệu, "Người đã đến đông đủ, thế thì, hôm nay xin cho phép tôi giới thiệu kế hoạch 'Chim trong lồng' với mọi người."
Địch Kỳ Dã làm như không thấy, nhìn Thủ tướng, hỏi, "Sao con sâu đã chết này lại còn xuất hiện trên màn hình Hội đồng Liên minh? Tôi yêu cầu một lời giải thích."
Cả người hắn mang theo áp lực, trên người lại còn thoảng mùi máu tươi, Thủ tướng cơ bản không dám nhìn hắn.
.
Truyện Light Novel
Kitano Hikari cũng không để ý đến Địch Kỳ Dã, nhẹ nhàng giảng giải, "Thực ra tôi cũng không định khởi động kế hoạch 'Chim trong lồng' ngay đâu, nhưng đám Trùng tộc giống cái vẫn luôn giục giã, nên để trấn an bọn họ, tôi không thể không thỏa hiệp một chút."
"Kế hoạch 'Chim trong lồng', giống như tên của nó, là biến Loại Địa Cầu thành một cái lồng để giam cầm các người bằng cách tạo ra một lồng giam hình tròn xung quanh Loại Địa Cầu.
Vậy làm thế nào để xây dựng nó? Có lẽ các người sẽ cảm thấy rằng đây là một dự án tiêu tốn thời gian và công sức, cái này không thể trách các người được, trình độ công nghệ của các người thực sự quá thấp.
Câu trả lời cho câu hỏi này từ lâu đã treo lơ lửng trên Loại Địa Cầu! Đó chính là hai nguồn sáng nhân tạo! Có phải rất ngạc nhiên không?"
"Hiện tại chúng đã được kích hoạt hoàn toàn, các người có thể nhìn lên bầu trời khi bạn ra ngoài, các người sẽ thấy nửa còn lại của bầu trời cũng bừng sáng với ánh sáng mặt trời nhân tạo.
Có lẽ dân chúng Loại Địa Cầu sẽ nghĩ rằng, cuối cùng các ông lớn bất tài đã đã sửa nguồn sáng nhân tạo rồi, nên là, các người nên cảm ơn tôi mới đúng.
Nhưng thật ra việc nguồn sáng nhân tạo đó 'hỏng' đó cũng là do tôi đặt ra ngay từ đầu, nên tôi cũng không dám nhận công lao này đâu."
Kitano Hikari vô cùng hứng thú nhìn mọi người hết bực bội rồi lại sợ hãi, tiếp tục lải nhải.
"Vì vậy, để quay lại vấn đề, hai 'nguồn sáng nhân tạo' đã được kích hoạt hoàn toàn này có thể gây ra tác dụng gì? Như hình ảnh cho thấy, hai nguồn sáng nhân tạo này đang phát ra vô số tia sáng, đan xen vào nhau thành một lớp mạng hình cầu ánh sáng dày đặc."
Trên màn hình lớn, một tấm màn hình cầu bằng ánh sáng đang quay xung quanh Loại Địa Cầu, như thế nhét Loại Địa Cầu trong một quả cầu thủy tinh.
Kitano Hikari tiếp tục, "Tấm lưới ánh sáng hình cầu này là để đảm bảo rằng bất kỳ máy bay nào của các người cũng không thể cất cánh.
Nếu các người sử dụng vũ khí để tấn công lưới ánh sáng, lưới ánh sáng sẽ phản xạ lại năng lượng của cuộc tấn công gấp 10 lần.
Nói cách khác, ngay cả khi các người bắn một quả bom cháy phổ biến nhất vào lưới ánh sáng, năng lượng phản xạ bởi lưới ánh sáng cũng đủ để quét sạch một phần mười hai khu dân cư của các người."
"Nói đơn giản thì, các quý vị à, các người không thoát được.
Các người bị tôi nhốt vào lồng rồi."
Toàn bộ Hội đồng Liên minh im phăng phắc.
Kitano Hikari vinh dự cười lớn, sau đó đột nhiên sầm mặt, lạnh lẽo nói, "Sau đây, tôi muốn tuyên bố một tin tốt và một tin xấu."
"Tin tốt là bây giờ nguồn sáng nhân tạo đã được 'sửa chữa' tốt, các người có thể có đất trồng nhiều gấp đôi."
"Tin xấu là, mặc dù các người không thể ra ngoài, nhưng Trùng tộc lại có thể mở lồng bất cứ lúc nào để vào.
Các người đã trở thành nô lệ của Trùng tộc mãi mãi.
Vốn dĩ tôi cũng không muốn đi đến bước này, nhưng mà..."
Nói đến đây, Kitano Hikari vô cùng lộ liễu nhìn lướt qua Địch Kỳ Dã, lập tức có nghị viên quay đầu nhìn hắn bằng ánh mắt oán hận.
Nếu không phải do vết thương quá đau, Địch Kỳ Dã đã quả thực muốn bật cười.
"Bây giờ các người đã biết rõ về tình trạng này, cũng không thể phản kháng, các người có thể bắt đầu bỏ phiếu." Kitano Hikari thông báo với một nụ cười đầy ác ý.
Màn hình khổng lồ thậm chí còn hiển thị các lựa chọn bình chọn.
"Các người sẽ chọn cái nào?" Gã hỏi.
[a.
Che giấu sự thật khỏi dân chúng Loại Địa Cầu, ngăn chặn dân chúng bạo động, duy trì cuộc sống bình lặng, khuyến khích trồng trọt và tích cực sửa chữa quan hệ với Trùng tộc.
b.
Nói sự thật cho dân chúng Loại Địa Cầu, kích động dân chúng bạo động, đẩy những người Loại Địa Cầu vào hỗn loạn, Trùng tộc xâm lược, loài người hoàn toàn trở thành nô lệ, Hội đồng Liên minh hoàn toàn sụp đổ.]
Kitano Hikari cảnh cáo, "Tôi không có kiên nhẫn đâu, tốt nhất các người nên đưa ra kết quả trong vòng một phút, nếu không thì tôi không thể cam đoan đảm bảo với đám sâu đó cho các người một con đường sống hay không đâu."
Địch Kỳ Dã đứng ở lối vào, nhìn các nghị viên lúc đầu do dự, sau đó nghe theo đưa phiếu bầu.
Chênh lệch độ cao giữa hai cột trên màn hình lớn không ngừng tăng lên, cao thấp khác nhau rõ ràng.
Lựa chọn (b) không có một phiếu nào.
Đến khi Kitano Hikari và tiếng cười bừa bãi của gã biến mất trên màn hình, toàn bộ Hội đồng Liên minh ai nấy cũng đều im lặng - có lẽ tất cả đều cảm thấy thẹn với lòng.
Vài người bọn họ nhìn Địch Kỳ Dã, như thể nhìn hắn thì sẽ thấy được câu trả lời gì vậy.
Địch Kỳ Dã cũng đã thấy rõ con đường của mình.
Trước khi bước ra khỏi Hội đồng Liên minh, Địch Kỳ Dã quay lại.
Hiếm hoi làm sao, lần này hắn không nói với vẻ mỉa mai, mà dùng một giọng rất bình tĩnh tuyên bố, "Các thành viên của Hội đồng, là một con người cùng họ động vật với các người, đúng thật là xấu hổ cho tôi, Địch Kỳ Dã này.".