Cô biết, nếu như ngay cả Tư Dạ cũng khoanh tay đứng nhìn không cứu cô, nơi này sẽ không có ai cứu cô nữa, bởi vì tối nay người đến đây, không mấy ai dám đắc tội với chủ tịch của xí nghiệp Kim thị.
Tư Dạ quả nhiên bởi vì lời cô nói mà dừng bước lại, anh quay đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉm.
“Cô gái, tôi có thể cứu được cô, chẳng qua cô phải nợ tôi một ân tình đấy nhé.
”“Được, tôi đồng ý với anh!” Anh cứu cô, vốn dĩ cô nợ anh một ân tình.
Người đàn ông kia không nghĩ đến sự việc đột nhiên lại phát sinh chuyển biến, ông ta kinh ngạc há hốc mồm.
“Tư thiếu, chuyện này.
”“Buông cô ấy ra.
”“Nhưng…”Tư Dạ lạnh lùng liếc thoáng qua ông ta, người đàn ông bị dọa đến mức cả người run rẩy, đành phải không cam lòng buông Trần Chi.
Vừa được cứu, cô lập tức chạy đến bên người Tư Dạ, cắn răng chỉnh lại lễ phục của mình.
“Đi thôi!” Tư Dạ không nhìn cô, tự mình đi lên phía trước, Trần Chi theo sát bước chân của anh.
Đi vào trong đại sảnh, Tư Dạ cũng không nói thêm câu gì với cô, bèn đi theo những người khác chào hỏi.
Trần Chi hít sâu một hơi, tiếp tục ngồi xuống trước đàn dương cầm, ổn định lại hơi thở, mới bắt đầu đàn tấu lại.
Nhìn qua có vẻ như cô rất bình tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng dưới hàng mi dài của cô là ánh mắt bất an.
“Dạ!” Trác Dịch cầm một ly rượu đến bên người Tư Dạ, nhìn qua Kim mập mạp với từ hướng nhà vệ sinh đi ra, nhếch miệng nói.
“Sao ngay cả ông ta mà cậu cũng mời tới đây?” Kim mập mạp này là một kẻ háo sắc lại bỉ ổi, đi đến đâu cũng đùa giỡn phụ nữ, bọn họ đều vô cùng xem thường ông ta.
Tư Dạ nhận lấy ly rượu mà nhân viên phục vụ mang đến, nhấp một ngụm rượu, trên ngón tay trỏ bên phải là một chiếc nhẫn bảo thạch màu đỏ, lóe lên ánh sáng còn chói mắt hơn rượu vang đỏ trong ly.
“Đương nhiên là cần thiết thì mới mời ông ta đến.
”Trác Dịch không hiểu liếc thoáng qua anh, không hiểu ý tứ trong lời nói của anh.
Tư Dạ nhìn dáng vẻ nghi hoặc của anh ta, cười vỗ vai anh ta, cũng không giải thích quá nhiều, ôm lấy vai anh ta, sau đó cùng anh ta đi nói chuyện với những người khác.
Bữa tiệc kéo dài đến tận 12 giờ đêm mới kết thúc, Trần Chi vội vàng ra khỏi khách sạn, gọi xe đến bệnh viện.
Mẹ Trần đã ngủ, hộ lý nằm trên giường xếp ngủ thiếp đi.
Cô rón rén đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn vẻ mặt hiền hòa của cô, cho dù trong lòng khổ đến mấy cũng vơi đi, chỉ cần mẹ còn ở bên cạnh cô, cho dù chịu nhiều ấm ức đến mấy cũng đáng giá.
Ở bệnh viện suốt một đêm, sáng hôm sau cô chăm sóc cho mẹ ăn cơm xong, mới quay lại căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách.
.