Chỉ có điều…
Vì tia cực tím ở vùng biển rất mạnh nên làn da của cô bé cũng đen như Viên Thanh Sơn, không phải màu trắng nõn nà.
Thấy cô nhìn về phía này, cô bé bĩu môi, chui vào lòng anh trai.
Lâm Kiều Kiều chỉ biết xoa trán.
Cách xa như vậy mà đứa trẻ đã sợ đến thế này, nguyên chủ đúng là tạo nghiệp mà!
Viên Thanh Sơn nhận ra ánh mắt Lâm Kiều Kiều đang nhìn về phía này, vội vàng bế em gái nghiêng người sang một bên, che chắn cho em.
Chỉ chừa cho cô một bên mặt.
Người phụ nữ xấu xa muốn bán em gái cho bọn buôn người, không thể để cô đắc ý được!
Nghĩ đến việc phải bảo vệ em gái, cậu ta dựng hết gai trên người như nhím, trừng mắt nhìn Lâm Kiều Kiều.
"Cô không được nhìn em gái tôi!"
Lâm Kiều Kiều cầm dao thái đang mổ bào ngư.
Đối mặt với ánh mắt hung dữ của cậu nhóc, cô không hề tức giận.
Ngược lại còn cười ma mị trả lời cậu ta một câu: "Nhìn thì sao, cậu định làm gì tôi?"
Một người đã sống hai kiếp như cô, còn không trị nổi một cậu nhóc như thế này sao?
Viên Thanh Sơn không ngờ cô lại dùng giọng điệu thoải mái như vậy để nói chuyện với mình.
Phải biết rằng, người phụ nữ xấu xa này thường ngày không đánh thì cũng mắng cậu ta, nếu không thì cũng nhéo tai hoặc lấy gậy chọc lò đánh cậu ta, chưa từng nói nhiều lời lại càng không cười nói với cậu ta như thế này.
Mới có bao lâu mà người phụ nữ xấu xa đã cười với cậu ta hai lần rồi!
Rất khó để cậu ta không nghi ngờ bà ta có ý đồ gì khác.
Nhưng mà…
Nụ cười của Lâm Kiều Kiều rất ngây thơ vô hại, khi nhìn cậu ta ánh mắt lại vô cùng bình thản.
Ngược lại khiến cậu ta không hiểu tại sao.
"Người phụ nữ xấu xa, tôi nói lại lần nữa, không được nhìn em gái tôi!"
Lâm Kiều Kiều không cãi nhau với cậu ta chỉ giơ tay lên hạ dao xuống, nhanh chóng xử xong đống hải sản trước mặt.
Thủ pháp thuần thục đó khiến Viên Thanh Sơn vô cùng hoảng sợ, tròng mắt đảo quanh.
Cậu ta luôn cảm thấy con dao đó đang vung trên cổ mình.
Người phụ nữ xấu xa lợi hại thật, học những thứ này từ lúc nào vậy? Không phải là bị quỷ nhập rồi chứ?
Lâm Kiều Kiều đem các loại hải sản đã xử lý xong đi rửa dưới nước sạch.
Vì cúi người nên bím tóc dài sau lưng rủ xuống trước ngực.
Cô giơ tay, hất bím tóc ra sau.
Ngồi ngược với ánh bình minh, người phụ nữ tươi cười rạng rỡ như hoa, để lộ hai hàm răng trắng sáng.
Có một cảm giác ấm áp, vô cùng thoát tục.
Viên Thanh Sơn nhìn nụ cười trong trẻo của cô thì lập tức ngây người.
Đây còn là người dì ghẻ mà cậu ta quen biết sao?
Lâm Kiều Kiều không biết suy nghĩ trong lòng cậu ta, vẫn cười nói: "Tôi nhìn cậu đấy thì sao!"