80 Kiều Thê Vừa Ngọt Vừa Ấm Áp Quân Nhân Cao Lãnh Không Thể Không Yêu


Trẻ con thì hiểu gì chứ! Đó là câu nói dì hàng xóm và bác gái đã nói với cậu ta.

Khi ấy cậu ta thấy được mẹ kế là một người lười biếng, xấu xí, đen đúa, không hề thích mình, còn hay đánh mắng mỏ khiến Viên Thanh Sơn tủi thân đến phát khóc.

Sau đó, dì hàng xóm lại nói với cậu ta “Con giúp mẹ kế làm việc nhiều vào, cô ta sẽ thích con.

Nhớ nhé, nhất định phải giữ mẹ kế lại, nếu không bố con lấy vợ ba sẽ chẳng còn ai nữa, các con sẽ không còn mẹ đâu.”

Cậu ta không muốn mụ dì ghẻ đi, cũng không muốn bố sống trong cô độc.

Cậu ta chỉ biết nếu không giữ được mụ dì ghẻ, để cô đi rồi hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Bố cậu có thể phải thực sự sống cô độc cả đời.

Chỉ cần bố đi làm nhiệm vụ, cậu ta và em gái sẽ không có ai chăm sóc.

Như vậy, bố sẽ không thể làm việc được.


Không làm việc, lấy gì nuôi cậu ta và em gái? Mặc dù còn nhỏ nhưng cậu ta cũng biết không thể để bản thân trở thành gánh nặng cho bố.

Vì vậy, cậu ta cố tình chạy ra ngoài dáo dác tìm xung quanh.

Khi không nhìn thấy Lâm Kiều Kiều, cậu ta vô cùng khó chịu.

Người đàn ông mặt chữ điền đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mày kiếm cau lại, đôi mắt phượng vừa hẹp vừa dài chứa đầy sự lạnh lẽo.

Đáy mắt anh ta như đóng một lớp băng, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, cả người như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, tỏa ra sát khí đằng đằng.

"Mặc kệ cô ta!"

Nói xong ba chữ, không gian lại chìm vào im lặng.

Chỉ là…

Đôi mắt anh ta trở nên sâu thẳm lạ thường, hai bàn tay đặt bên hông từ từ siết thành nắm đấm.


Viên Thanh Sơn vẫn chưa hết hy vọng, cậu ta giơ tay vuốt ve huân chương trên quân phục của bố, chớp đôi mắt đen trắng nhìn anh: "Bố ơi, cô ta đi rồi bố sẽ phải sống cô đơn một mình đấy."

"Con hi vọng đơn ly hôn không được chấp thuận."

Cậu ta vô cùng muốn đơn ly hôn không được thông qua.

Như vậy, bố sẽ không phải sống cô độc và cậu ta vẫn sẽ có mẹ.

Mặc dù chỉ là mẹ kế nhưng dù sao mẹ kế cũng là mẹ.

Có người lớn ở nhà, cậu ta và em gái sẽ không trở thành gánh nặng của bố.

Viên Duật Triết nhìn đứa trẻ bên cạnh, anh biết nó đang lo lắng điều gì.

Bàn tay không bị thương nắm lấy vai đứa nhỏ, giọng nói dịu dàng: "Đừng quan tâm những chuyện này, đi xem em gái đi."

Sự thờ ơ trong lời nói của bố dường như đã an ủi tâm hồn đứa nhỏ.

Viên Thanh Sơn "Vâng" một tiếng, ngoan ngoãn bước ra khỏi phòng, đi xem em gái.

Trong phòng trở về yên tĩnh.

Mặc dù đang nằm trên giường bệnh nhưng người đàn ông vẫn giữ lưng thẳng tắp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận