Tuy cậu bé chẳng hiểu gì cả, nhưng cũng có thể cảm nhận được khí thế từ trên người người lớn.
Cậu bé hiểu cha đang tức giận, cho nên cậu bé không dám ôm cha nữa, tranh thủ giãy giụa thân thể, còn lẩm bẩm nói:“Cha, con muốn xuống, con muốn ăn bánh bao.
”Đương nhiên Lục Phong Liệt cũng không thể làm gì con mình, anh cúi người đặt Tiểu Bảo xuống ghế, lại xoay người tới phòng vệ sinh rửa mặt sơ qua.
Chờ anh lau tay đi ra, trên bàn đã bày đầy đồ ăn, ngoại trừ bánh bao với sườn heo còn có mấy món ăn sáng với súp rau.
Huấn luyện cả một buổi sáng, anh đã đói tới mức ngực dán vào lưng, hiện tại lại ngửi được mùi thơm của thức ăn, Lục Phong Liệt nào có thể nhịn được?Anh bỏ khăn mặt xuống bước nhanh về phía trước, trực tiếp ngồi xuống bàn, còn chưa ngồi vững, trước mắt đã xuất hiện một bát canh cá.
“Ăn ít canh cá dưỡng dạ dày trước.
”Lục Phong Liệt giương mắt nhìn, thấy Tần Tiểu Kiều đang tươi cười múc canh cho hai đứa nhỏ.
“Chẳng phải hôm qua hai đứa còn la hét đòi ăn sao? Hôm nay cho hai anh em con ăn đủ.
”Tiểu Bảo hưng phấn tới mức đá loạn, ngay cả Đại Bảo vẫn luôn im lặng đôi mắt cũng sáng lấp lánh.
Hai anh em như đã hẹn trước, đồng thời bưng bát nhỏ lên húp rột rột.
Tần Tiểu Kiều vui vẻ, sau khi ngồi xuống, thấy Lục Phong Liệt nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ tới xuất thần, cô lại tranh thủ nhắc nhở:“Ăn nhanh đi, chẳng phải chút nữa anh còn cần đi huấn luyện à?”Mãi tới lúc này Lục Phong Liệt mới hoàn hồn.
Anh im lặng ăn bánh bao.
Da mỏng thịt nhiều, vừa miệng, rất ngon.
Ăn xong bánh bao, anh lại nếm thử sườn heo trong nồi, thơm ngon cay mặn, bên ngoài hơi xém, bên trong mềm mại, cắn vào miệng, còn chưa nhai thịt đã mềm ra, ngon vô cùng.
Một hơi ăn gần mười phút, đợi khi bụng đã thỏa mãn, anh mới nói một câu sâu xa:“Chúng ta ít qua lại với chị Lưu thôi.
”Một câu bất thình lình khiến Tần Tiểu Kiều cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Thì ra anh cũng nhận thấy Từ Xuân Vũ không phải hạng người tốt đẹp gì?Tần Tiểu Kiều như mở máy hát, tức giận nói:“Đúng vậy, trước đây chị ta luôn miệng nói ba nói bốn với em, cố ý làm hai đứa nhỏ chọc em tức giận, rõ là chị ta không muốn thấy nhà mình được êm ấm.
”Bình thường Lục Phong Liệt bận rộn làm việc, rất ít hỏi tới chuyện nhà, huống chi hai đứa nhỏ cũng không hiểu chuyện gì, chỉ biết khóc.
Hiện tại nghe Tần Tiểu Kiều nói vậy, anh mới biết thì ra còn có một mối liên hệ như thế.
Tần Tiểu Kiều hừ lạnh: “Có phải Từ Xuân Vũ lại cố ý tìm anh nói xấu em không?”Động tác gắp thức ăn của Lục Phong Liệt hơi ngừng một chút, tuy anh không trả lời ngay nhưng biểu cảm của anh đã đủ chứng tỏ cô đoán đúng.
Chẳng trách…Anh mới về nhà đã nhăn mặt, hẳn là anh còn tưởng cô đã đánh con đúng không?Thế nhưng Tần Tiểu Kiều cũng rất hài lòng, chí ít Lục Phong Liệt cũng không phải người chẳng phân tốt xấu đã chỉ trích cô.
Đúng là nam chính trong sách có khác, rất bình tĩnh, rất biết tự kiềm chế.
.