“Tần Tiểu Kiều, em nói cho chị biết, số tiền này là tiền mồ hôi nước mắt, cha mẹ bán mạng mới kiếm được, em phải dùng nó để cố gắng thi đậu đại học, làm rạng rỡ tổ tông!”“Đừng nói hôm nay chị cho em ăn cho em ở, cho dù chị có cho em cả tính mệnh, em cũng không thể đưa số tiền này cho chị được!”Trầm mặt bỏ lại câu này, như sợ bị quấn lấy, cậu ta định chạy đi luôn.
Tần Tiểu Kiều cạn lời, nhanh tay níu thằng em lại.
“Có phải em đói tới choáng váng rồi không? Ai kêu chị muốn cuỗm tiền học phí của em? Tất cả trợ cấp của anh rể em đều nằm trong tay chị, chị thèm chút tiền kia của em sao?”“…” Lần này Tần Sơn im lặng.
Cũng đúng, tiền trợ cấp của anh rể mỗi tháng đã gần bằng học phí cả một kỳ của cậu ta, nếu chị gái thiếu tiền thật cũng không nên có ý đồ với cậu ta mà phải tính kế anh rể mới đúng.
Trong lúc ngây người, cậu ta đã bị Tần Tiểu Kiều đẩy vào nhà vệ sinh.
“Được rồi, đừng lắm chuyện nữa, đồ bên trong em cứ dùng tùy ý, nhớ đi đôi dép chị mới mua cho.
”Nghe thấy mấy lời dặn dò, dường như đêm nay cậu ta còn cần ngủ lại nơi này.
Tần Sơn vốn không định ngủ lại đây đêm nay, trong lòng căng thẳng, bật thốt ra:“Không cần đâu, chút nữa em còn phải tới trường, sắp nhập học rồi…”Tần Tiểu Kiều vạch trần: “Ngày mai lại đi.
Em chạy từ nơi xa xôi như vậy tới đây, phải nghỉ ngơi cho khỏe đã.
”Không đợi Tần Sơn phản bác, Tần Tiểu Kiều đã đẩy cậu em vào trong phòng tắm, tiện tay đóng cửa lại.
Tần Sơn không kịp phản ứng, suýt chút nữa bị cửa đập trúng mũi.
Cậu ta ngượng ngùng xoa xoa chóp mũi, nhìn cửa phòng đóng chặt, không nhịn được thì thầm.
Chị gái làm vậy không phải vì cuỗm tiền học phí của mình thật?Mặc kệ, cho dù chị ấy có ý đồ với tiền học phí của mình thật, cứ không cho là được.
Nghĩ vậy, cậu ta lại căng thẳng đè đũng quần của mình.
Tiền học phí với tiền sinh hoạt đều ở chỗ đó, vì sợ bị trộm trộm mất nên phải cất kín.
Cho dù Tần Tiểu Kiều có lật tung đống hành lý của cậu ta cũng đừng mong có thể tìm thấy được!Đang nấu ăn, Tần Tiểu Kiều nghe được tiếng cửa nhà vệ sinh được mở ra, cô lại tò mò thò đầu nhìn ra ngoài.
Tuy Tần Sơn cũng không thấp, nhưng đương nhiên không cao bằng Lục Phong Liệt, đồ của anh cũng có vẻ quá dài so với Tần Sơn.
Tần Sơn hơi mất tự nhiên đứng ở cửa, tóc ướt nhẹp, trong tay còn ôm bộ quần áo mới vừa thay ra.
Nhìn kỹ có thể thấy cậu ta đã giặt sạch bộ quần áo này rồi.
Đối diện với ánh mắt Tần Tiểu Kiều, cậu ta kéo kéo quần áo trên người, hơi ngượng ngùng ngẩng đầu: “Đồ phơi ở đâu vậy?”Tần Tiểu Kiều liếc ra ban công ra hiệu, lại cố ý đi lên đảo một vòng xung quanh Tần Sơn, gật đầu liên tục.
“Chậc chậc chậc, thay bộ quần áo màu xanh này vào xong đúng là khác hẳn, ngay ngắn đàng hoàng, đẹp trai quá đỗi! Tần Sơn, hay là em cũng thi vào trường quân đội đi.
”Tần Sơn được khen, hơi lâng lâng, nhưng nghe thấy lời này, vẻ mặt nhẹ nhõm lập tức biến mất.
.