Mặt cô ta nóng hừng hực, căm hận nhìn chằm chằm Phương Hiểu Lạc.
“Vừa há miệng đã nói láo, đúng là đáng đánh!” Giọng Phương Hiểu Lạc lạnh như băng.
Từ Chí Cương lạnh mặt: “Phương Hiểu Lạc, cô càn rỡ!”
Vừa nói xong ông ta đã giơ tay lên, muốn tát Phương Hiểu Lạc, nhưng trước khi cánh tay rơi xuống, đã có một cánh tay nhanh hơn ông ta.
“Ông càn rỡ!”
Giọng nói âm vang mạnh mẽ truyền tới từ sau lưng Phương Hiểu Lạc.
Thẩm Tranh đã đứng sau lưng Phương Hiểu Lạc từ lúc nào không rõ, mắt nhìn chằm chằm mấy người Từ Chí Cương.
“Xưởng trưởng Từ, ông tưởng vừa rồi Thẩm Tranh tôi không nghe thấy cái gì sao?”
Thẩm Tranh quét nhìn mọi người trong phòng, mọi người chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng.
Khí trời tháng 5 mà nhiệt độ như đột ngột giảm đi rất nhiều.
“Con gái ông gài bẫy tôi với đồng chí Phương như vậy là vì mục đích gì?”
Từ Chí Cương há hốc miệng.
Tuy ông ta mở một nhà máy đồ gỗ ở tỉnh thành, điều kiện gia đình rất khá giả, nhưng so với vị trung đoàn trưởng này đúng là khác biệt một trời một vực.
“Thẩm đoàn trưởng, chuyện này… đây chỉ là hiểu lầm!”
“Hiểu lầm?” Thẩm Tranh hừ lạnh một tiếng, hất cánh tay Từ Chí Cương đi:
“Con gái ông nhờ đồng chí Phương chuyển lời xong, giờ lại tới vu oan cho chúng tôi.
Ngay giữa ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt! Từ xưởng trưởng, đứa con gái quý giá này của ông, Thẩm Tranh tôi không cưới nổi!”
Cánh tay Từ Chí Cương đau nhức dữ dội.
Ông ta vốn cảm thấy Từ Nhã Thu có thể gả cho Thẩm Tranh cũng không tồi, dù sao Thẩm Tranh cũng là trung đoàn trưởng, như vậy bọn họ càng có thể móc nối được một mối quan hệ đáng tin cậy.
Kết quả lại thành thế này.
Triệu Lệ Hồng cũng hơi sầu não.
Nếu hôn sự của Thẩm Tranh với Từ Nhã Thu không thành, vậy càng không thể để Phương Hiểu Lạc gả cho Chu Ngạn Văn.
Cha Chu Ngạn Văn là giám đốc nhà máy may ở Giang Thành, là nhà máy lớn, được không biết bao nhiêu người nịnh bợ đây.
Phương Hiểu Lạc chỉ là một người con gái nông thôn, đúng là không nên gả vào nhà giám đốc nhà máy.
“Thẩm đoàn trưởng, chắc chắn Nhã Thu không cố ý đâu, con bé…”
“Cút!” Thẩm Tranh trực tiếp gầm lên.
Người phía ngoài đã sớm chuồn mất.
Ba người Từ gia thấy tình hình không ổn lắm, cũng biến mất khỏi đây.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Thẩm Tranh với Phương Hiểu Lạc.
Phương Hiểu Lạc lại lần nữa đóng kỹ cửa phòng lại:
“Xin lỗi, trước khi tôi tới, Từ Nhã Thu đã tới gần tôi, có lẽ cô ta đã bỏ thuốc gì đó lên người tôi.”
Thẩm Tranh nhìn cô gái thanh tú động lòng người trước mặt.
Cô bện hai bím quai chèo đặt ở hai bên vai, trên người mặc chiếc áo sơ mi hoa vụn, phía dưới là một chiếc quần Jean khá thịnh hành thời này.
Gương mặt cô trắng nõn, mỗi một tấc da thịt đều hoàn mỹ không tỳ vết.
Đặc biệt là vừa rồi, mặc dù bọn họ chưa làm tới một bước cuối cùng nhưng xúc cảm nhẵn mịn kia…
Thẩm Tranh vội vàng lắc đầu.
Từ trước tới nay hắn không có hứng thú với phụ nữ, cũng chưa bao giờ nhìn người phụ nữ nào quá nhiều.
Nếu không phải vậy, hắn cũng không tới mức năm nay đã 27 còn chưa kết hôn.
Chỉ có Phương Hiểu Lạc là ngoại lệ.
Chuyện này tạm thời không thể thẳng thừng điều tra, nếu chỉ ảnh hưởng tới hắn thì không sao cả.
Nhưng chuyện thế này, nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Phương Hiểu Lạc.