Edit: Cá đau đầu vì phiên âm tiếng Anh tự chế của tác giả quá
Chú ý: Các tên riêng có thật ngoài đời đã bị tác giả thay đổi cho gần giống.
Từ sau vụ “mua hàng online” lần trước, Lý Nhị Địch bắt đầu ngày nào cũng bật “Cừu Vui Vẻ và Sói Xám” ở nhà.
Nhị Địch tỏ vẻ lạnh lùng: “Không, tôi thích.”
Nhưng Đại Tiết lại không hề nổi quạu như mong muốn của hắn mà chỉ đáp “à” với vẻ sao cũng được, tiếp đó giơ điện thoại lên tự sướng.
Nhị Địch: Sao hắn lại có cảm giác thất bại như là đấm vào bịch bông thế nhỉ?
Nhị Địch vẫn chưa hết hi vọng.
Hắn chỉnh âm lượng đến to nhất, vừa xem vừa vỗ đùi phát ra tiếng “ẹeeeee…” như cừu kêu.
Đại Tiết đực người ra.
Chàng trai ngây thơ, hắn tưởng làm thế là có thể khiến cô kích động ư? Hắn nào biết rằng cô đang mượn cớ tự sướng để quay lén hắn lên cơn “động kinh”.
Đợi đến lúc cô đăng đoạn video này lên Tictok, để xem hắn còn gan cười cô hay không.
Con gái ấy à, phải học được cách tìm cơ hội phản kích dù đang trong bước đường cùng.
Anh đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.
Đương nhiên, Nhị Địch hồn nhiên không hay hề biết vẫn đang điên cuồng cung cấp gói biểu cảm, làm phong phú kho tài liệu sống của Đại Tiết.
Đại Tiết đang ghi hình hết sức vui vẻ thì điện thoại bỗng hiện một thông báo đẩy vô cùng hấp dẫn: Câu chuyện cổ tích tình yêu huyền ảo của năm – “Alabin” do Dissney sản xuất sắp công chiếu trên toàn cầu.
Đại Tiết mở poster phim ra xem, cảm thấy Will Smitt ở chính giữa poster hơi giông giống một người.
Điều này đã gợi lên chút hứng thú cho cô.
Cô nhấc chân đá Nhị Địch vẫn đang cười rung cả người: “Tối nay đi xem “Alabin” không?”
Nhị Địch lập tức trở thành pho tượng lạnh lùng: “Tôi không rảnh mà lãng phí thời gian đi xem phim.”
Thế nên anh có thời gian rảnh để xem “Cừu Vui Vẻ và Sói Xám” hả?
Nhưng Đại Tiết vẫn mặt mày tỉnh rụi chìa di động ra cho hắn xem poster rồi bắt đầu đa cấp: “Anh xem, cô gái ở vị trí Center này trông giống nữ thần của anh – Âu Dương Na, S-Selena chưa này, baby.”
Nhị Địch vẫn đóng vai pho tượng lạnh lùng “Tôi không có nữ thần nào hết.”
Đại Tiết cười thần bí, thu điện thoại về, bắt đầu lướt vòng bạn bè của Nhị Địch: “Thế rốt cuộc là ai nửa đêm nửa hôm rồi còn đăng bài: “Na đã trở thành dáng vẻ mà mọi cô gái đều ao ước” đấy nhỉ?”
Pho tượng Nhị Địch bắt đầu xuất hiện vết rạn.
Damn it! Kiểu éo gì mà lúc đăng hắn lại quên trừ con yêu tinh phiền phức này ra rồi!
Hắn cam chịu số phận giơ tay đầu hàng: “Tôi đi mua vé.”
Kế hoạch thành công khiến Đại Tiết mừng thầm.
Dù sao thì xem thể loại phim “ăn bắp rang bơ – cả nhà cùng vui” ở rạp chiếu phim vẫn sướng hơn là nằm nhà xem “Cừu Vui Vẻ và Sói Xám” 24/24.
Có giời mới biết đã biết bao nhiêu lần, kể cả trong giấc mơ, cô cũng bị câu nói “Ta nhất định sẽ quay lại” tra tấn.
Giờ chiếu phim là bảy giờ tối.
Khó mà tưởng tượng được sau khi ăn tối xong, tổng giám đốc tao nhã và cô con dâu nhà giàu lại mặc áo thể thao cộc tay thong thả đi bộ tới rạp chiếu phim.
Sau khi bàn bạc tới lui, hai người bọn họ, Đại Tiết là tấm gương sáng về bảo vệ môi trường, Nhị Địch là “sâu nhà” có thâm niên đã quyết định tới rạp chiếu khi ở đối diện cổng khu biệt thự cũng okela.
Đương nhiên, nếu không phải tại thằng cha Nhị Địch chết giẫm trước khi đi còn phải xem xong một tập “Cừu Vui Vẻ và Sói Xám” thì bọn họ đã có thời gian sửa soạn tươm tất, không đến nỗi khoác bao tải ra ngoài.
Đại Tiết căm hận nghĩ: Phải xếp hàng 15 phút mới mua được bắp rang bơ khiến cô cáu đến tột đỉnh rồi.
Cô ôm bắp rang bơ, cười đểu thằng cha Nhị Địch đang đút một tay vào túi: “Chẳng phải là tổng giám đốc bá đạo sẽ bao cả rạp để trải qua buổi tối tuyệt đẹp với vợ yêu hay sao?”
Nhị Địch nhón một hạt bắp rang trong lòng cô, tung lên cao rồi dễ dàng đón được vào miệng: “Phải cảnh giác trước viên đạn bọc đường và sự phô trương lãng phí của chủ nghĩa tư bản.”
Đại Tiết:…
Rạp chiếu phim không đông như Đại Tiết nghĩ.
Cô lấy làm lạ, quay sang hỏi Nhị Địch: “Tôi cứ tưởng phim của Dissney sản xuất sẽ đông người xem lắm chứ nhỉ!”
Nhị Địch cười không nói gì.
Đời nào hắn lại mua phim cô muốn xem chứ? Bộ phim hắn chọn là kiệt tác kinh dị “đàn ông xem phải rơi lệ, phụ nữ xem phải gào thét” – “Bút tiên: Trên giường dưới dường đều có người”.
Hắn nóng lòng muốn thấy dáng vẻ sợ run bần bật của cô lắm rồi.
Phim bắt đầu chiếu đúng giờ.
Tuy nội dung vẫn chưa có hình ảnh gì khiến người ta sợ hãi nhưng nhạc nền dồn dập căng thẳng cũng ít nhiều khiến bầu không khí trở nên đáng sợ.
Hắn quay sang nhìn vẻ mặt của Đại Tiết, ai dè lại phát hiện cô… đã lăn ra ngủ mất rồi.
Nhị Địch nghẹn họng.
Đúng là bộ phim này hơi nhạt, hơi buồn cười thật nhưng cũng đâu đến mức khiến người ta ngủ gật chứ? Hắn nhìn xung quanh, phát hiện số khán giả vốn đã chẳng đông là bao cũng có đến hơn nửa đang ngáp ruồi.
Chẳng lẽ đây chính là “tự bê đá đập chân mình” trong truyền thuyết ư?
Nhìn Đại Tiết gật đầu như gà mổ thóc, hắn bỗng lo lỡ cô đập đầu bị thương thì sao? Thế chẳng phải là sẽ khiến bộ não vốn đã chẳng bình thường của cô trở nên càng khó đỡ hơn hay sao?
Thiên thần và ác quỷ trong hắn giao chiến một trận, cuối cùng hắn vẫn quyết định giơ tay ra, dè dặt nâng đầu cô lên, để cô tựa vào vai hắn.
Hắn quá tập trung vào đầu Đại Tiết nên đã bỏ qua khóe miệng khẽ nhếch lên của cô.
Thằng nhãi này, dám mưu đồ lén đổi phim của cô.
Trương Đại Tiết cô ấy à, gan to tày bánh xe bò.
Thứ duy nhất khiến cô sợ chính là dòng phim kinh dị trông hết sức kì cục ấy.
Vừa bắt đầu chiếu, cô đã đánh mùi thấy biến, nào có phim cả nhà cùng vui nào mà lại mở màn đen thui lui như thế cơ chứ? Cô đành chọn giả vờ ngủ để tránh phải xem phim.
Các cụ nói rồi: Có việc đi ngủ, vạn sự đại cát.
Nhưng điều cô không ngờ tới là Nhị Địch lại không hung dữ lay cô dậy để trả đũa cô.
Chỉ bằng việc này thôi, lúc về hắn có muốn xem “Cừu Vui Vẻ và Sói Xám” một trăm lần thì cô vẫn sẽ xem với hắn.
Tối hôm đó, Nhị Địch bị Đại Tiết gối lên vai nên buộc phải nhập tâm xem phim để quên đi đau đớn.
Suy nghĩ trong hắn là: Đáng sợ quá! Đáng sợ quá! Bộ phim này đáng sợ vãi lều! Tôi muốn về nhà!
*
Chú thích của Cá về các tên riêng
迪土尼 là Dissney (Chế từ tên Disney – 迪士尼)
阿拉丙 là Alabin (Chế từ tên Aladdin)
试试类娜咯 là Sselena (chế từ tên Selena Gomez)
试一试 là Smitt (Chế từ tên Will Smith).