9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Đường Hoan rủ mắt
không nhìn hắn, tay trái yếu ớt chống lên cái eo nhỏ săn chắc của hắn,
tay phải ở trên lồng ngực của hắn lau chùi. Bọt nước lăn xuống, nàng lau đi, lại rơi xuống, nàng lại lau, lặp lại không biết bao nhiêu lần. Vẻ
mặt nàng ngẩn ngơ mà lau chùi, trong lòng ngứa ngáy đến cực kỳ, hận
không thể nhào lên cắn một miếng, lại hận hai tay không thể đặt lên thoả thích mà sờ. Nhưng nàng chỉ có thể chịu đựng, cố ý bỏ mặc một chuỗi bọt nước chảy tới dưới thắt lưng hắn, nàng “ngây thơ vô số tội” làm tròn
bổn phận đi lau, cổ tay xẹt sát qua quần lót của hắn.

"A..."

Dường như mới phát hiện phía dưới có cái lều chống lên cao cao, nàng khẽ kêu
một tiếng nhanh chóng xoay đầu ra, khăn từ trong tay rơi xuống đất, bị
nam nhân khom người cầm lấy.

Tống Mạch miệng đắng lưỡi khô, hắn
khoác khăn lau lên đầu vai, hai tay nắm cánh tay nhỏ bé đang giãy dụa
muốn chạy trốn của nàng, bắt nàng cởi bỏ đai lưng cho mình. Đường Hoan
hưng phấn mà hai má hồng hồng, ở trong mắt nam nhân chính là thẹn thùng.

"Đại tiểu thư đừng sợ, ta sẽ không chạm vào nàng, chỉ là phía dưới của ta
cũng ướt rồi, cần nàng giúp ta lau." Quần rơi xuống, bị Tống Mạch một
cước đá đến chỗ thông gió bên cạnh thổi khô, sau đó hắn nắm một bàn tay
của nàng, nhét khăn lau vào trong tay kia, dùng thanh âm khàn khàn trầm
thấp dụ dỗ nàng: "Ngoan, giúp ta giống như vừa rồi, nhìn ta giống như
vừa rồi." Giống như nàng khi là Tiểu Ngũ, sờ khắp toàn thân ta.

"Đừng mà, Tống Mạch, ngươi đừng quá bắt nạt người..." Đường Hoan tựa vào trên ván cửa, tay nhỏ bé dùng sức đẩy hắn, quay đầu nghiêng sang một bên.
Dáng vẻ mảnh mai đáng thương, chỉ biết càng kích thích nam nhân, càng
không cần phải nói là nam nhân đã từng hưởng qua tư vị này vì nàng mà ăn chay hai mươi lăm năm.

Tống Mạch nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ
bừng của nàng, nhìn chằm chằm bộ ngực cao cao phập phồng của nàng, rốt
cuộc không đè nén được dục.hỏa, bàn tay to chợt từ nơi mở ra ở vạt áo
nàng mà thò vào. Nàng hoảng sợ hô một tiếng, hắn đã chặn đôi môi của
nàng lại, vừa điên cuồng mà hôn nàng vừa cầm vật hình tròn mềm kinh
người kia mà vuốt ve. Đường Hoan ưm ưm giãy dụa, nhưng mà bả vai bị hắn
ấn chặt rồi, mặc dù cơ thể hắn không dán lên, nàng dù muốn tránh cũng
không tránh được.

Vất vả lắm hắn mới ăn đủ môi nàng, Đường Hoan
thở hổn hển cầu xin hắn: "Đừng như vậy, ta giúp ngươi, ta giúp ngươi,
ngươi mau buông ta ra..."

Tống Mạch ngậm vành tai nàng khẽ cắn, thanh âm mơ hồ không rõ: "Ta buông nàng ra rồi."

Đường Hoan dán vào gò má hắn trốn xuống, "Không phải, ta là nói, tay, tay buông chỗ đó ra..."

Lỗ tai nàng né tránh, Tống Mạch làm bộ như muốn cắn áo trên vai nàng xuống lấy làm uy hiếp: "Buông chỗ nào ra? Nói cho ta biết."

"Ngươi vô lại!" Đường Hoan cắn răng không nói.

Tống Mạch nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp nhuộm đầy sắc đỏ, phần môi tràn ra
tiếng nói mềm mại. Trong lòng hắn mềm nhũn, tay rút ra ngoài, sửa sang
lại quần áo tử tế cho nàng, hôn nhẹ chóp mũi nàng: "Không ép nàng nữa."


Đường Hoan run rẩy mở mắt ra, mong chờ nhìn vào mắt hắn: "Thật sự?"

Tống Mạch gật đầu: "Thật sự, nàng chỉ cần lau phía dưới giúp ta là được
rồi." Cái khác, buổi tối lại tiếp tục. Chung quy lại là ban ngày ban
mặt, da mặt nàng quá mỏng rồi.

"Ngươi..."

"Đại tiểu thư,
cho nàng hai lựa chọn, hoặc là bây giờ nàng nhìn ta giúp ta, hoặc là đổi thành như ta làm vậy với nàng, nàng muốn thế nào?" Hắn nâng cằm nàng
lên, bình tĩnh thương lượng.

"Tống Mạch, ngươi khinh người quá đáng!" Đường Hoan oán hận trừng hắn.

"Đại tiểu thư yên tâm, ta nói rồi, ta chỉ bắt bạt một mình nàng, nữ nhân
khác, ta nhìn cũng không thèm." Tống Mạch hôn đôi môi nàng một cái.

"Xí, nói như người là đương kim Hoàng thượng ý, nữ nhân trong thiên hạ đều cầu được người nhìn!"

"Các nàng cầu ta ta cũng không nhìn, ta chỉ nhìn nàng." Tống Mạch không mảy
may tức giận, thấy nàng kiên cường cãi lại, hắn cười cười: "Đại tiểu thư chậm chạp không làm, còn dùng lời nói kích ta, chẳng lẽ là muốn cho ta
nhìn nàng? Một khi đã như vậy, Tống mỗ cung kính không bằng tuân lệnh
rồi." Nói xong, muốn cởi vạt áo của nàng.

"Đừng! Ta … ta giúp ngươi..."

Đường Hoan nắm lấy tay hắn, nhận mệnh đoạt lấy khăn lau, cúi người lau chân cho hắn.

"Mở mắt ra." Tống Mạch đứng thẳng, cúi đầu nhìn nàng.

Đường Hoan cắn môi, thấy chết không sờn nghe hắn bảo, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất giúp hắn lau khô hai cái chân dài, đứng dậy ném khăn lau vào trên
người hắn: "Như vậy được rồi chứ? Lập tức cút ngay!"

Tống Mạch nhìn nàng cười: "Đại tiểu thư lười biếng rồi, còn có một chỗ."

"Ngươi..."

"Quên đi, Đại tiểu thư chưa từng làm loại việc này, ta đến giúp nàng đây."
Trên người cơ bản đã khô, Tống Mạch không tiếp tục kiêng dè dán vào trên người nàng, nắm tay nàng lại để cho nàng cầm của mình, nhanh chóng
động, nếu không động, hắn sợ mình nổ tung mất. Đường Hoan khiếp sợ mở to mắt, tiếp theo trên mặt rực hồng, Tống Mạch thấy, ghé vào bên tai nàng
nói nhỏ: "Đại tiểu thư, nàng đã sờ khắp toàn thân ta rồi, ta đã là người của nàng rồi, nàng cũng không đá ta ra được nữa."

"Ngươi hạ lưu!" Đường Hoan rút tay về.

"Ta chỉ hạ lưu với nàng." Tống Mạch thẳng lưng lên phía trước, phía trước
đẩy vào khăn lau hắn đã sớm lót ở bên hông nàng, mặc dù không có trực
tiếp chạm vào nàng, nhưng động như vậy, cũng là một cái một cái đẩy ở
trên người nàng. Nghe thấy nàng theo động tác của hắn phát ra tiếng kêu
rên đứt quãng, trong lòng Tống Mạch thỏa mãn lạ thường, cố ý càng dùng
sức mà đâm nàng. Trên người Đường Hoan như nhũn ra, thật sự là vật trong lòng bàn tay kia làm cho nàng rất vừa lòng, cho dù không có tiến vào,
nàng cũng có chút lâng lâng rồi, vì thế làm bộ như không muốn để ý đến

hắn, nhắm mắt cảm thụ vô lại cuồng dã của nam nhân.

Nước vỗ vào thân thuyền, phát ra tiếng vang có quy luật, che lấp tiếng va chạm rất nhỏ bên trong.

Phía trước sắp đến đảo nhỏ, nhà đò đi tới hỏi: "Giang tiểu thư, chúng ta lập tức đến rồi."

"Không vội lên bờ, vòng quanh đảo một vòng trước, tiểu thư nhà ta nói, muốn ở trên thuyền ngắm phong cảnh trên đảo một chút."

Thanh âm truyền đến, nhà đò bị doạ giật mình, bởi vì lão đứng ở trước cửa, mà nam nhân dường như chỉ đứng ở đối diện lão, chỉ cách có một cánh cửa.

Chẳng qua lão rất nhanh đã lắc đầu, đáp ứng rồi đi.

Bên trong cửa, Tống Mạch buông đôi môi của Đường Hoan ra, ở trong tiếng thở dốc càng ngày càng gấp gáp của nàng phun ra ngoài. Hắn dùng khăn lau
bọc của mình lại, tiếp tục chống lên nàng động hai cái, cho đến khi hoàn toàn chấm dứt, hắn mới đặt ở trên người nàng, thỏa mãn hôn cổ nàng:
"Đại tiểu thư, đời này ta sống nhiều năm như vậy, chưa từng có một khắc
nào sung sướng giống như lúc này, sung sướng muốn chết."

"Vậy ngươi đi tìm chết là được rồi." Đường Hoan căm hận nói, ngón tay lặng lẽ xoè ra, mỏi quá.

Tống Mạch trừng phạt cắn nàng một cái, thối lui trước khi nàng xù lông, thân thể trần trụi nghênh ngang không biết liêm sỉ đi đến trước chậu nước,
quăng khăn lau vào. Bên cạnh có thùng nước, hắn múc nước vào, đang muốn
bắt đầu tắm, chợt quay đầu nhìn nàng: "Nếu không Đại tiểu thư giúp người giúp cho chót?"

"Vô sỉ!"

Đường Hoan thấp giọng mắng hắn,
sau đó một tay che mắt, vừa đi đến bên giường. Đi được một nửa, liếc
thấy áo ngoài hắn ném lên ghế lúc trước, trong lòng nàng vừa động, chạy
nhanh mấy bước cầm áo khoác lên, mò vào cổ tay áo và bên trong trong túi tiền. Nhìn nam nhân này giả vờ giả vịt, chẳng lẽ thực sự giấu cái yếm
kia ở trên người?

Tống Mạch nhìn thấy động tác của nàng, cũng
không gấp gáp. Tắm xong treo khăn lên, lại nhặt quần lên treo ở một bên
hướng mặt trời, kéo rèm cửa sổ ra một chút phơi nắng, lúc này mới đi về
phía Đường Hoan, giơ tay đòi xiêm y: "Đưa cho ta."

Nam nhân này có da mặt dày đến cực hạn.

Ánh mắt từ trên “cờ him bự” dưới eo hắn xẹt qua, Đường Hoan xoay người sang bên, cả giận: "Ngươi gạt ta, ngươi căn bản không có mang trên người."

"Thì tính sao?" Tống Mạch đoạt lấy áo khoác, vừa mặc lên người vừa cười hỏi
nàng: "Chẳng lẽ Đại tiểu thư định sau khi trở về lập tức phái người tới
bắt ta? Ta đây xin khuyên đại tiểu thư đừng hành động thiếu suy nghĩ,
theo như lời nàng, mười người cũng chưa chắc đánh thắng được ta, đến lúc đó quan hệ của chúng ta cũng không giấu giếm được rồi."

"Xí, ta với ngươi quan hệ gì cũng đều không có!" Đường Hoan dịch sang bên cạnh hai bước.

Tống Mạch bước nhanh lên phía trước ôm lấy nàng, cúi đầu muốn hôn: "Đại tiểu thư thật độc ác, vừa rồi ăn xong lau sạch ta, bây giờ đã không thừa
nhận rồi?" Hắn nắm tay nàng lên đưa đến chóp mũi nàng, xấu xa cười: "Đại tiểu thư ngửi đi, nơi này còn có mùi vị của ta."


"Ngươi..."

"Tỷ tỷ..." A Thọ đột nhiên ngồi dậy, giơ tay muốn kéo khăn đang cuốn trên mắt xuống.

Tống Mạch lập tức buông Đường Hoan ra, lắc mình tránh sang ghế dựa bên kia ngồi xuống, nhắm mắt giả bộ ngủ.

Đường Hoan không kịp lại làm bậy cùng hắn nữa, ôm lấy A Thọ dỗ dành.

A Thọ rất nhanh đã tỉnh táo, muốn xuống đất chơi. Đường Hoan không yên
lòng để thằng bé tự đi trên thuyền, dắt nó đi. A Thọ đến thẳng trước
người Tống Mạch, ngửa đầu nhỏ giọng hỏi Đường Hoan: "Tỷ tỷ, cánh tay của hắn có thể nâng lên chưa?"

"Có thể rồi, đệ mới vừa ngủ thì hắn đã tốt rồi. Đi, tỷ tỷ ôm đệ ra bên ngoài xem đảo đi." Đường Hoan ôm người lên.

A Thọ quay đầu nhìn Tống Mạch: "Tỷ tỷ, sao bên dưới của hắn không mặc quần vậy?"

Đường Hoan chỉ chỉ cái quần đang hong khô bên kia của Tống Mạch: "Bởi vì bị
nước ngâm ướt đấy, A Thọ đừng nói ra ngoài nhé, người bên ngoài sẽ chê
cười hắn."

A Thọ cười he he: "Đệ biết, người khác sẽ cho là hắn tè ra quần, có phải hay không?"

Đường Hoan buồn cười, quay đầu nhìn Tống Mạch, phát hiện nam nhân này không biết mở mắt từ lúc nào, đang dịu dàng nhìn nàng.

Nàng trừng hắn một cái, đi ra ngoài.

Ngày mùa hè mặt trời chói chang, quần Tống Mạch rất nhanh đã khô. Sau khi
thuyền cập bờ, hắn một tay ôm A Thọ, một tay mở ô cho nàng, ba người tìm tiệm cơm ăn cơm trước, nghỉ ngơi đủ lại đi ngắm cảnh. Tuy rằng Đường
Hoan vẫn là lạnh mặt với hắn, không chịu nổi bây giờ nàng không đá hắn
ra được, da mặt Tống Mạch lại đủ dày chủ động trêu chọc nàng, nhiều lần
chọc cười nàng, Đường Hoan thuận thế dịu sắc mặt xuống.

Khi trở lại Giang phủ, đã là màn đêm buông xuống.

A Thọ mệt mỏi một ngày, đã sớm ngủ trong lòng Đường Hoan.

Tống Mạch đẩy màn xe ra, thấy vậy, vươn tay nhận lấy A Thọ: "Đại tiểu thư, ta giúp ngài ôm tiểu thiếu gia nhé."

Đường Hoan "ừ" một tiếng, để hắn vịn xuống xe ngựa.

Tống Mạch vẫn đi theo phía sau Đường Hoan, cho đến cửa tiểu viện của nàng.

"Đưa cho ta đi." Đường Hoan vươn tay về phía hắn.

Tống Mạch ôm A Thọ tránh qua: "Đại tiểu thư, tiểu thiếu gia không chịu buông ta ra, như vậy đi, trước hết ta ôm cậu ấy đi qua bên kia một chút, lát
nữa lại đưa tới đây." Nói xong, đi thẳng.

Đường Hoan liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư của hắn, nàng ra vẻ tức giận lại không thể làm
gì, xoay người phân phó mấy nha hoàn: "Thôi, đêm đã khuya, các ngươi lui xuống trước đi, tự ta ở đây chờ tiểu thiếu gia, vừa vặn một mình yên
tĩnh một chút."

Bọn nha hoàn quen nghe theo tiểu thư phân phó, mặc dù cảm thấy có chút không ổn, vẫn là ngoan ngoãn trở về phòng.

Tống Mạch rất nhanh đã trở lại, đi thẳng đến phòng chính.

Đường Hoan ở trước cửa buồng trong ngăn cản hắn: "Được rồi, giao A Thọ cho ta, ngươi lập tức trở về!"

"Nàng cảm thấy nàng có thể ngăn cản ta?" Tống Mạch cười nhẹ, dễ dàng đẩy tay
nàng ra, lắc mình bước vào. Đường Hoan nhìn theo bóng lưng hắn cười,

đuổi theo sít sao, làm bộ muốn cùng hắn cướp A Thọ.

Tống Mạch
“người cao ngựa lớn” làm sao để cho nàng cướp đi, đến bên giường, thấy
bên trong bày hai cái gối đầu một lớn một nhỏ, hoàn toàn có thể tưởng
tượng tình cảnh bình thường hai tỷ đệ ở trên giường chơi đùa. Trái tim
của hắn mềm mại như nước, cẩn thận từng li từng tí đặt A Thọ xuống, cởi
quần áo cho thằng bé. Đường Hoan muốn nhúng tay, bị hắn trừng một cái,
nàng sợ đánh thức A Thọ, đành phải thành thành thật thật đứng ở một bên
nhìn.

Thật vất vả chờ Tống Mạch đắp xong cái chăn mỏng cho A Thọ, Đường Hoan lui về phía sau một bước đuổi hắn rời đi, Tống Mạch gật gật
đầu, lại đột vươn tay kéo người vào trong lòng, ôm ngang người đi ra
gian phụ. Đường Hoan đá chân kháng nghị, Tống Mạch không thay đổi chút
nào, một tay ấn người vào trên giường, hắn đè thẳng xuống, hai ba cái đã lột người sạch sẽ, ngọc.hành[3] tựa như đoá sen hồng nở ra dưới thân.

[3] Ngọc hành: thuật ngữ Trung y, tức dương v*t

"Tống Mạch, ngươi khốn..."

Còn chưa có mắng xong, miệng đã bị chặn lại.

Thân thể này không có một chỗ nào hắn không quen thuộc, một đôi bàn tay to
chạy qua lại trên dưới, mấy nơi mềm mại mặc sức vỗ về chơi đùa, không
mất quá nhiều thời gian đã làm cho nữ nhân xụi lơ như nước. Tống Mạch
buông đôi môi nàng ra, ở ngực nàng cắn cắn, Đường Hoan chống lên bả vai
hắn vô lực cầu xin: "Buông, đừng như vậy..."

Tống Mạch thuận theo nữ nhân của hắn, từ trên người nàng xuống dưới, một tay đưa đến dưới cổ nàng đem người ôm vào trong lòng, một tay ở trên đoá hoa mềm mại kia
trêu chọc đi trêu chọc lại, dính sương hoa vội tới cho nàng xem: "Đại
tiểu thư, thấy không? Đây là nàng vì ta mà chảy ra."

Đường Hoan xấu hổ và giận dữ mà che mắt: "Đều tại ngươi, ta không muốn, vì sao lại như vậy..."

Tống Mạch đẩy tay nàng ra, nửa đặt ở trước ngực nàng, nhìn thẳng vào mắt của nàng: "Bởi vì nàng thích ta, cho nên sẽ vì ta mà động tình."

Ánh mắt Đường Hoan đong đưa dồn dập, tựa như khóc lại tựa như xấu hổ:
"Không thể nào, làm sao ta có thể thích một kẻ khốn khiếp vô lại?"

Tống Mạch dịu dàng hôn mắt nàng: "Vậy phải hỏi trái tim của nàng." Bàn tay
to đặt lên ngực trái của nàng, nhéo nhéo: "Đáng tiếc nơi này của nàng
thịt quá nhiều, trái tim cũng khó có thể đến gần."

"Vô lại... ừm..."

Tống Mạch nhéo quả hồng kia trêu chọc nàng, "Nói nàng thích ta."

Đường Hoan liên tục lắc đầu, lại không chịu nổi sự trêu chọc của hắn từng tiếng từng tiếng kêu lên.

Nàng không nói, Tống Mạch cũng không gấp gáp, một lần nữa phủ lên.

Vì sao phải gấp?

Đêm còn dài như vậy...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Khụ khụ, 6-9 giấc mộng là quá trình Tống Mạch khôi phục, tính cách của hắn
cơ bản có thể dùng xuân hạ thu đông để hình dung, hiện tại là hạ, sự
trắng trợn này cũng là phù dung sớm nở tối tàn, mọi người quý trọng nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận