Trước thành thân
không thể giết. Giang phủ có hộ viện lợi hại mới tới, hộ viện cùng đại
tiểu thư có chút thân cận, những thứ này đều dễ dàng truyền ra ngoài,
người phủ Tham tướng phủ sau khi nghe được, chắc chắn hoài nghi hắn và
nàng có tư tình, bởi vậy mưu sát Lý Dụ. Hắn chờ tới bây giờ mới động
thủ, là vì hắn đã hỏi thăm được kẻ thù lớn nhất của Lý Dụ, hắn sẽ giao
cho nàng những đặc trưng cơ thể của đối phương, nàng có thể một mình đảm đương một phía nhiều năm như vậy, thì nhất định có thể diễn tốt tuồng
vui này, làm cho mũi nhọn của thủ hạ Lý Dụ chĩa về phía kẻ thù kia. Mà
hắn sẽ lặng lẽ lẻn về Giang gia, vặn trật chân, không cho ngưởi nghi ngờ đến trên đầu hắn. Chờ sóng gió qua đi, cho dù nàng là tướng quân phu
nhân, hắn cũng có thể lấy cách làm quản gia hộ viện gì đó trở lại bên
cạnh nàng, canh giữ nàng cả đời.
Như vậy, nàng và A Thọ cũng không xảy ra chuyện gì, hắn cũng có thể thoát khỏi kẻ nắm vận mệnh của hắn trong tay kia.
Tống Mạch nâng tay, vén khăn trùm đầu kia lên.
Nàng nhắm mắt lại, mi dài run rẩy.
Trái tim của Tống Mạch, không chịu khống chế nhảy lên nhanh hơn.
Tất cả mái tóc dài của nàng đều búi lên, đầu đội mũ phượng châu ngọc, ánh
sáng rực rỡ lấp lánh. Nàng kẻ lông mày, lông mày dài nhỏ như lá trúc,
thanh lệ. Nàng chấm môi, môi hồng nhuận giống như anh đào, mê người.
Trên mặt nàng không bôi son phấn, bởi vì da thịt của nàng vốn là trắng
noãn mịn màng, trơn bóng như ngọc.
Đêm nay nàng, là nữ nhân đẹp nhất trên đời.
Bởi vì nàng là tân nương.
Hắn lại không phải là tân lang.
Dưới đáy lòng Tống Mạch đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không cam lòng.
Để cho cả đời nàng mang theo danh tiếng tướng quân phu nhân, mà hắn chỉ có thể canh giữ ở bên cạnh nàng, cho dù mỗi đêm ôm nàng ngủ, cũng không
thể để cho nàng sinh con dưỡng cái cho hắn, đây là điều hắn muốn sao?
Cho dù sống cả đời, đây là điều hắn thực sự muốn sao?
Không phải.
Hắn muốn là quang minh chính đại cưới nàng, lấy danh nghĩa tướng công muốn
nàng, đường đường chính chính nắm tay nhau dài lâu, con cháu cả sảnh
đường.
Hắn không cần uất uất ức ức mà sống cùng nàng cả đời.
Đời này, là hắn không có chuẩn bị tốt, mất tiên cơ, vậy thì, tới đây thôi.
Hắn đã trải đường sẵn cho tương lai rồi, cho dù hắn không nhớ rõ, hắn nhất
định cũng sẽ che chở nàng bình an trôi qua toàn vẹn cả đời, mang theo
tiếc nuối.
Mà hắn không muốn lãng phí thời gian đi thể nghiệm
tiếc nuối kia, hắn muốn bắt đầu một lần nữa, hắn tình nguyện đợi nàng
thêm hơn mười năm nữa, cũng muốn quang minh chính đại cưới nàng.
Kiếp sau, hắn sẽ không để cho người ta bắt nạt nàng nữa, hắn muốn đứng ở chỗ cao.
~
Ngồi xuống ở bên cạnh nàng, Tống Mạch nắm lấy tay nàng.
Cơ thể nàng cứng đờ, muốn lui trở về, Tống Mạch mỉm cười, xoay cơ thể của nàng qua, nhìn nàng nói: "Đừng sợ, là ta."
Đường Hoan đương nhiên biết là hắn!
Thì ra hắn còn biết nói, đứng ngây người như vậy nửa ngày, làm cho nàng lo
lắng đề phòng suy đoán các loại cả nửa ngày, nàng còn tưởng rằng hắn bị
câm rồi chứ!
Đè nén tức giận muốn mắng người trong lòng xuống,
Đường Hoan mở to mắt, bốn mắt nhìn nhau, nàng kinh ngạc vui mừng che
miệng lại, rất lâu không thể nói chuyện, nước mắt lại tuôn ra, nhào vào
trong lòng hắn: "Tống Mạch, ta cho là đời này sẽ không còn được gặp lại
chàng nữa!"
Tống Mạch hít vào một hơi, cằm bị mũ phượng trên đầu nàng quẹt trúng.
Không kịp ôm nàng an ủi nàng, hắn nâng tay chạm vào mũ phượng kia: "Đội cái này rất nặng nhỉ, ta giúp nàng lấy xuống."
"Đợi chút, chàng … chàng đã đến rồi, người khác đâu?" Đường Hoan có chút
kinh ngạc về thái độ của nam nhân, dựa theo ý kiến lúc trước của hắn,
bây giờ hắn phải là chuẩn bị chạy trối chết rồi, làm sao còn có lòng dạ
để ý đồ trang sức trên đầu nàng? Không phải nên nắm chặt thời gian kể lể nỗi buồn ly biệt sao?
Tống Mạch dùng giọng nói nhẹ nhàng: "Hắn
ta đã chết, yên tâm, hết thảy đều có ta." Lý Dụ bị chết trong im lặng,
lúc nào hắn cũng có thể lặng yên rời đi, cũng có đủ thời gian nói
chuyện, động phòng cùng nàng. Sau khi động phòng, mặc dù hắn sẽ không
nhớ rõ, nhưng hắn biết hắn sẽ tốt đẹp cùng nàng, tiến hành dựa theo kế
hoạch. Cho nên, bây giờ hắn không cần lo lắng đến tương lai, hắn chỉ cần vui vẻ ... muốn nàng.
Đường Hoan nào đâu biết suy nghĩ của hắn,
nàng sợ hãi nắm lấy tay hắn: "Chàng giết hắn ta, vậy, vậy chúng ta nên
làm cái gì bây giờ..."
Tống Mạch đặt ngón trỏ lên đôi môi nàng,
sau khi thanh âm của nàng dừng lại, đổi thành ngả ngớn vuốt ve khuôn mặt của nàng, giọng nói khàn khàn say lòng người: "Tân lang chết rồi, tân
nương yểu điệu vẫn còn, nàng nói, ta kẻ tặc này có cần giả làm tân lang, cùng nàng viên phòng hay không?"
"..."
Đường Hoan trợn tròn mắt. Nàng không có nghe nhầm chứ? Lúc này, Tống Mạch vẫn còn có lòng dạ đùa giỡn nàng?
Nhưng khoé miệng của nam nhân chứa ý cười, thừa dịp nàng ngơ ngẩn, dáng vẻ
hắn thoải mái mà gỡ xuống từng thứ từng thứ trên đầu cho nàng. Đường
Hoan ngây ngốc mà nhìn Tống Mạch, trên đầu càng ngày càng nhẹ, nàng cũng càng ngày càng mê mang. Đây, đây không phải là nàng đang nằm mơ chứ?
Khi nam nhân đặt nàng nằm ở trên giường, rút đi vạt áo của nàng, khi chuẩn
bị kéo bộ hỉ phục rộng thùng thình trên người nàng ra, Đường Hoan cuối
cùng cũng xác định Tống Mạch là nghiêm túc rồi. Nàng vui sướng, vui
sướng không cách nào hình dung được, loại vui mừng quá đỗi tưởng chừng
tựa như người mắc bệnh nan y đột nhiên nhận được một viên tiên đan, vui
mừng quá đỗi đến mức không thể tin được đây là sự thật.
Khi hắn
nâng bả vai nàng lên cởi áo nàng, Đường Hoan gắng gượng khôi phục năng
lực nói chuyện, rưng rưng nhìn hắn: "Tống Mạch, đây là sự thật?"
Tống Mạch dừng lại một chút, bàn tay to tạm thời buông áo nàng ra, nắm một quả vê vê: "Nàng nói là thật hay không?"
Đường Hoan khẽ kêu một tiếng, ở trong ánh mắt trêu tức của hắn nhắm mắt lại:
"Được, Cho dù tương lai như thế nào, bây giờ có thể làm nữ nhân của
chàng một lần, ta dù chết..."
"Ngốc, " Tống Mạch ném hỉ bào xuống đất, để người xuống, nhẹ nhàng hôn mắt của nàng: "Lâm Nguyệt, ta đã
nói, tất cả đều giao cho ta, sẽ không xảy ra chuyện gì. Nàng cũng không
cần bi tráng như vậy, vui vẻ một chút. Đúng rồi, nàng không phải vẫn đều muốn để cho ta muốn nàng sao? Bây giờ ta muốn rồi, nàng đáng thương tội nghiệp như vậy, ta sẽ cho rằng nàng không muốn cho ta."
Nếu có thể, ai muốn ý giả vờ đáng thương chứ?
Đường Hoan mở to mắt, mờ mịt nhìn hắn: "Thật sự, không cần lo lắng?"
"Không cần, bởi vì nàng có ta." Tống Mạch dịu dàng hôn nàng.
"Tống Mạch, chàng, chàng là nam nhân lợi hại nhất trên đời này!" Đường Hoan
hưng phấn mà ôm lấy cổ hắn, trong mắt tất cả đều là tin cậy.
Tống Mạch nghe xong rất hưởng thụ, hôn từ cổ nàng đi xuống: "Những lời này
ta thích nghe, chẳng qua vẫn là qua tối nay rồi nói sau, chờ sau khi
nàng thật sự biết sự lợi hại của ta đã."
"Chàng, chàng hạ lưu!" Đường Hoan che miệng hắn, quay đầu sẳng giọng.
"Nàng đã gặp hái hoa tặc nào không hạ lưu?" Tống Mạch thấp giọng nói, cởi cái yếm của nàng, thấy nàng “mặt đỏ như gấc” nhìn hắn, vừa yêu kiều vừa
ngốc, hắn nở nụ cười: "Chỉ chưa từng thấy tân nương tử nào phối hợp như
nàng." Cúi đầu ngậm nơi đó dùng sức hít một hơi, "Không hổ là... nữ nhân mà tướng quân đại nhân kiên trì muốn kết hôn, quả nhiên đủ thơm."
Đáng tiếc tướng quân không còn mạng hưởng thụ.
Rốt cuộc vẫn là không cam lòng, Tống Mạch nổi cơn điên, hai ba cái kéo ra
vẻn vẹn cái yếm quần lót của nàng, chôn ở giữa hai chân nàng thô lỗ bắt
đầu ăn. Vội vàng nhiệt tình táo bạo, không còn có dịu dàng kiên nhẫn lúc trước, lại mang đến cho người vui vẻ như nước thuỷ triều không thể ngăn cản.
Đường Hoan không nhịn được kêu lên, vừa kêu đã cuống quít che miệng lại, sợ bị người nghe thấy.
Tống Mạch đứng thẳng dậy, vừa cởi quần áo vừa nóng bỏng nhìn chằm chằm vào
nàng: "Kêu đi, nào có động phòng không kêu, kêu càng lớn tiếng càng tốt, để cho đám nha hoàn bên ngoài kia nghe một chút, nghe xem tướng quân
của bọn họ có bao nhiêu lợi hại!" Chợt bắt nạt hôn đến giữa hai chân
nàng, đẩy chân nàng ra nhắm ngay nơi đó, vào trước khi Đường Hoan mở
miệng ngăn cản hung hăng thẳng lưng một cái, đưa toàn bộ đi vào.
"A!"
Đường Hoan đau muốn chết... nhưng trong lòng nàng sung sướng muốn chết! Mất
bao sức lực như vậy, cuối cùng nam nhân này cũng chịu tiến vào!
Khi Tống Mạch nghe được tiếng kêu đau của nàng thì từ trong căm hận với Lý
Dụ tỉnh táo lại, nhìn nàng đau đến trên mặt trắng bệch, hắn áy náy cực
kỳ, đau lòng muốn lui ra ngoài. Hắn muốn lui, Đường Hoan không muốn, ý
bảo Tống Mạch ôm nàng, tiếp theo mượn lực của hắn ngồi dậy, ngồi ở trên
đùi hắn. Tư thế này vào được càng sâu đẩy nàng càng đau, nhưng trong
lòng nàng sung sướng, cái đồ kia của nam nhân chính là tiên đan cứu mạng của nàng, ăn được cho dù cực khổ, nàng cũng sung sướng nàng cũng muốn
ăn!
Nàng chống bả vai hắn, tự động nâng thắt lưng lên xuống nuốt
hắn vào bên trong phun hắn ra bên ngoài, như phát tiết vừa vội vừa
nhanh, "Tống Mạch, có thể làm nữ nhân của chàng, cho dù đau chết, ta
cũng bằng lòng!"
"Lâm Nguyệt, đừng như vậy, nàng … nàng gấp cái
gì?" Tống Mạch căng cứng toàn thân, tay đặt ở mạn eo nàng, muốn ngăn cản nàng lại luyến tiếc sảng khoái liên tiếp kia, muốn thẳng lưng hung hăng muốn nàng lại không nỡ làm đau nàng, "Lâm Nguyệt, từ từ, chờ nàng không đau ... ừm..." Nhưng mà nữ nhân chợt đẩy hắn ngã về phía sau, hai tay
nàng chống ở trên người hắn, nhắm mắt lại tiếp tục động.
Mái tóc
dài của nàng sớm đã xoã tung ra, theo động tác của nàng từng lọn từng
lọn rũ xuống, dần dần che kín khuôn mặt đỏ rực của nàng, lại không ngăn
được sóng lớn cuộn trào mãnh liệt trước ngực nàng, không ngăn được eo
nhỏ chậm rãi lắc lư của nàng. Tống Mạch ngẩng đầu, từ đường eo kinh
người kia nhìn xuống, thấy nàng dạng chân ngồi ở trên người hắn. Nơi đó
lên lên xuống xuống, tựa như thủy triều. Thủy triều dâng lên, bao phủ đá ngầm cứng rắn của hắn, thủy triều rút đi, đá ngầm lại hiện ra, bên trên ướt sũng một mảng, là nước của nàng ở lại trên người hắn. Triều dâng
triều rút, phát ra tiếng va chạm rõ ràng.
Nữ nhân này, hắn sắp điên rồi!
Khi nàng lại đứng dậy một lần nữa, Tống Mạch đỡ lấy thắt lưng nàng nhấc sang bên cạnh, ngay sau đó xoay người đè lên.
Hắn không muốn làm đá ngầm chỉ có thể tại chỗ chờ đợi bị cắn nuốt, hắn phải làm mái chèo rời sông lấp bể!
~
Sau khi bị nam nhân nảy sinh ác độc va chạm liên tục làm trút ra hai lần,
luồng uất khí ở trong lòng kia Đường Hoan cuối cùng cũng tan đi hết,
không còn có tinh lực phản kháng, chỉ có thể chìm nổi theo động của nam
nhân.
Nàng nằm ở trên giường, cả người mềm nhũn, nam nhân đè ép chân nàng cúi người muốn nàng, nhanh mạnh giống như lúc ban đầu.
"Tống Mạch, Tống Mạch, ta …. ta sắp bị chàng giết chết ..." Nàng không chịu
khống chế đung đưa lên xuống, nói chuyện đứt quãng với hắn, trông cậy
vào hắn chủ động cho nàng là không được rồi, vẫn là dùng lời nói kích
thích hắn một chút thôi.
"Tống Mạch, chậm một chút, chàng … chàng quá lớn, ta sắp bị chàng đẩy hỏng rồi..."
Tống Mạch trầm trầm rên rỉ một tiếng, vội chôn ở trong cơ thể nàng không dám nhúc nhích, cúi đầu dán lên trán nàng thở dốc: "Không cho … không cho
nàng nói như vậy, thiếu chút nữa đã cho nàng rồi." Cho nàng, hắn sẽ phải đợi thêm mười năm hai mươi năm thậm chí rất lâu mới có thể nhìn thấy
nàng, mặc dù là hắn chủ động lựa chọn con đường này, nhưng hắn luyến
tiếc. Luyến tiếc tư vị cùng nàng kết nối chặt chẽ như vậy, luyến tiếc bộ dáng thuận theo của nàng, luyến tiếc giọng nói mềm mại của nàng.
"Nhưng ta thật sự không chịu nổi rồi, Tống Mạch, Tống Mạch tốt, mau cho ta
đi." Đường Hoan gắng gượng nâng tay lên, nắm lấy khuôn mặt đang nóng lên của hắn, nũng nịu cầu xin.
"Thật sự không chịu nổi rồi?" Tống
Mạch hôn đôi môi đỏ mọng gần trước mắt một cái, dịu dàng lại không thôi
mà ngưng mắt nhìn nàng, phía dưới chậm rãi động.
Đường Hoan rên
rỉ hai tiếng, thoải mái mà không muốn nói chuyện nữa, chỉ dùng một đôi
con ngươi ngập nước nhìn hắn, mảnh mai đáng thương, làm cho người ta
thương yêu đến tận đáy lòng. Trái tim Tống Mạch mềm như nước, lưu luyến
hôn ánh mắt nàng. Nàng nhắm lại, thuận theo không tưởng nổi, thấy vậy
trong lòng hắn chua loét. Sợ luống cuống ở trước mặt nàng, không dám
tiếp tục suy nghĩ tiếp, chỉ một lần một lần mà xâm nhập vào nàng, hận
không thể nuốt nàng vào trong bụng.
"Lâm Nguyệt, kiếp sau ta còn
muốn cùng nàng ở chung một chỗ, nàng yên tâm, khi đó ta sẽ cưới nàng, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, cũng không ai có thể khiến cho chúng ta xa
cách nữa. Lâm Nguyệt, nàng đồng ý với ta, sớm đi tìm ta một chút, được
không? Lâm Nguyệt..." Ta không sợ chờ nàng, ta chỉ mong nàng sớm đi tới
tìm ta, để cho ta chờ bớt đi vài năm, để cho ta yêu nàng thêm vài năm.
Mồ hôi của hắn nhỏ giọt lên mặt nàng, Đường Hoan chậm rãi mở to mắt, dùng
ánh mắt miêu tả khuôn mặt thâm tình tuấn mỹ của nam nhân: "Được, vậy,
Tống Mạch, cho dù kiếp sau xảy ra chuyện gì, chàng cũng sẽ giống như bây giờ, đối tốt với ta, phải không?"
Trong đầu có bóng sáng rục
rịch, Tống Mạch hơi đau đầu, nhưng vẫn kiên định trả lời: "Phải, nàng là Ánh Trăng của ta, sao ta nỡ đối xử không tốt với nàng?" Ta hái nàng vào lòng còn không kịp, sẽ chỉ đối với nàng càng tốt hơn.
Đường Hoan nở nụ cười: "Được, ta tin chàng." Nhắm mắt hưởng thụ sung sướng trong lần chạy nước rút cuối cùng của nam nhân.
Khi ánh sáng trắng đánh tới, khi nam nhân hô lên cái tên "Cẩm Chi", Đường
Hoan sớm có đoán trước giữ lấy mặt hắn hôn lên thật sâu, không cho hắn
cơ hội nhiều lời, cho đến, ý thức ngủ say.
Tống Mạch, ta lại lừa ngươi rồi, thật ra ta không tin, ta không tin ngươi còn có thể đối tốt với ta.
Sư phụ đã từng nói, lời hứa hẹn của nam nhân đều là chó má, đặc biệt lời hứa hẹn ở trên giường, ai tin người đó là đồ ngốc.
Cho nên, ta chỉ là tùy tiện hỏi một chút, ngươi đừng coi là thật, cho dù
ngươi không làm được, ta cũng sẽ không trách ngươi không giữ lời hứa.
Bởi vì ta chưa từng để ý.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khụ khụ, giấc mộng này kết thúc nha, ngày mai bắt đầu câu chuyện Đại tướng quân cùng Tiểu mẹ kế, hi vọng mọi
người thích ~
Đoán chừng Tống Mạch ra sân sẽ làm mọi người kinh sợ một trận nho nhỏ đấy, O(∩_∩)O ha ha ~
Trạch Mỗ: đấy, lần XXOO này khác gì đôi nam nữ dắt tay nhau tự sát chứ @[email protected]
Khụ giấc mộng sau Tống âm trầm và Đường ma nữ sẽ lên sàn ^-^