"Câm miệng." Kiếm của hắn chạm vào cái cổ nhỏ yếu của nàng, thành công ngăn cản tiếng kêu sợ
hãi của nàng. Cả người nàng run rẩy, sắc mặt trắng bệch nhìn hắn, đôi
môi run run không ngừng, nước mắt tựa như hạt châu bị đứt dây, tuôn rơi
lăn xuống.
Tống Mạch nhìn chằm chằm nữ nhân đáng thương này.
Dung mạo giống nhau, đáng tiếc không phải là nàng.
Bởi vì hắn quá quen thuộc nàng rồi. Nàng cũng sẽ khóc, nhưng nàng chưa bao
giờ sẽ để mình khóc đến xấu xí như vậy, trong trí nhớ, mỗi thời mỗi khắc nàng đều là xinh đẹp. Nàng cũng sẽ sợ hãi, nhưng trong mắt nàng chưa
từng có xuất hiện qua sợ hãi làm cho người ta coi thường như vậy. Nàng
rất to gan, lúc thẹn thùng là to gan, lúc làm nũng là to gan, lúc khóc
cũng vậy.
Thư Ninh không biết nam nhân trước mắt đang suy nghĩ
cái gì, nàng chưa từng có gặp qua hắn, chỉ từ trong lời trách cứ vừa rồi của hầu gia trước khi chết mới biết được người này là Trấn Bắc tướng
quân Tống Mạch, là con trai trên danh nghĩa của nàng. Nhưng bây giờ,
nàng chỉ cảm thấy hắn là ác quỷ từ trong địa ngục trốn ra.
Nam
nhân chậm chạp không động thủ, trong lòng Thư Ninh thêm một phần cơ hội
sống, run run mở miệng: "Tống … Tống tướng quân, van xin ngươi đừng có
giết ta, ngươi bảo ta làm cái gì cũng được, van xin ngươi đừng có giết
ta..." Nàng mới mười lăm tuổi, nàng không muốn chết!
"Yên tâm,
chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ không giết ngươi." Tống Mạch thu kiếm lại, lạnh lùng nói, cho Chu Dật đang canh giữ ở cửa một ánh mắt. Chu Dật gật đầu, vung tay lên, một người áo đen sải bước nhanh đi vào, trên vai
khiêng một cuốn chiếu.
"Mở ra cho nàng xem." Tống Mạch đứng ở bên cạnh Thư Ninh, giọng nói lạnh như băng.
Người áo đen không nói thêm nửa câu, lưu loát buông chiếu, lưu loát mở ra, lộ ra bên trong một cái xác nữ có khuôn mặt máu thịt lẫn lộn.
Chỉ liếc mắt một cái, Thư Ninh đã ôm ngực phun ra.
Sắc mặt Tống Mạch bình tĩnh, ánh mắt đảo qua xác nữ lại dừng ở trên người
Thư Ninh: "Hôm nay Định Bắc hầu đại hôn, có thích khách giả mạo tân
khách lẩn vào Hầu phủ, nửa đêm xuống tay với Định Bắc hầu, Hầu phu nhân
không thể may mắn thoát khỏi tai hoạ. Từ nay về sau, trên đời không còn
có Thất cô nương Lục Thư Ninh của Vĩnh Xương bá phủ, ngươi, cứ gọi là
Thư Ninh đi, nghe nói là cái tên mẫu thân ngươi đặt cho ngươi, giữ lại
coi như cái niệm tưởng."
Thư Ninh nôn khan không ngừng, làm sao nghe thấy những gì hắn nói?
Trong mờ mờ mịt mịt, nàng bị người áo đen che miệng lại mang xuống, nhốt ở một căn phòng xa lạ.
~
Định Bắc hầu ngày đại hôn bị giết hại, cả thành ồ lên.
Thánh thượng giận dữ, Tống Mạch toàn quyền phụ trách truy bắt hung phạm. Ba
tháng sau, Tống Mạch tra ra hung thủ chính là một tên thủ lĩnh trong đám phiến loạn chạy trốn Tống Duyên Bình tiêu diệt năm đó. Thủ lĩnh vì báo
thù ẩn núp hơn mười năm, cuối cùng nhân cơ hội ngày đại hôn của Tống
Duyên Bình mà ra tay. Tống Mạch dẫn binh truy kích và tiêu diệt, thủ
lĩnh cùng đường mạt lộ không chỗ có thể trốn, tự vẫn mà chết.
Mặc kệ những thế gia ở Kinh thành kia suy đoán như thế nào, án này về mặt bên ngoài chính thức chấm dứt rồi.
Tống Mạch nộp lên ấn tướng quân, ở nhà giữ đạo hiếu cho Tống Duyên Bình.
Mới giữ được một năm, Thánh thượng nói gần đây Bắc tuyến có dị động, lệnh
cho Tống Mạch bỏ lại tình cảm bắt đầu trở lại, ba ngày sau đi đến Thanh
thành trấn thủ.
Tống Mạch nhận lệnh.
Sau khi về phủ, nha
hoàn phụ trách chiếu cố sinh hoạt thường ngày của Thư Ninh báo lại, nói
là Thư cô nương sắp không qua được rồi.
Tống Mạch dừng bước chân lại một chút, đi thẳng đến thư phòng.
Sau bữa cơm chiều, hắn đi nhìn nữ nhân kia.
Thư Ninh nằm ở trên giường, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, sắc mặt càng trắng bệch.
Sau khi xảy ra biến cố, nàng đã ngã bệnh, nam nhân này mời lang trung tốt
nhất cho nàng, nhưng không biết rằng, bệnh của nàng, là bị hắn dọa mà
ra.
Nàng không rõ vì sao Tống Mạch phải đối với nàng như vậy. Hắn không đánh nàng không mắng nàng, cũng không có lại lấy xác chết hù dọa
nàng, càng chưa từng chạm qua nàng. Chỉ cần hắn ở Hầu phủ, chạng vạng
mỗi ngày, hắn cũng sẽ tới đây. Hắn không nói chuyện cùng nàng, chỉ ngồi ở bên giường nhìn nàng, nhìn nàng, nhưng dường như đang nhìn người khác.
Có đôi khi, Tống Mạch liếc nhìn nàng một cái rồi đi, có đôi khi, hắn sẽ
nhìn trên nửa canh giờ rồi mới rời đi.
Nàng vẫn sợ hắn, thời gian dài, nhưng cũng dám nhìn hắn rồi.
Đó là một nam nhân tuấn mỹ, trẻ tuổi hơn hầu gia, còn đẹp hơn hầu gia, nếu hắn chịu cười một cái, đại khái không ai có thể không bị hắn hấp dẫn ý
chứ? Nhưng hắn chưa bao giờ cười, ít nhất ở đây đã được hơn một năm, Thư Ninh chưa từng thấy hắn cười. Có mấy lần, vào lúc hắn xoay người rời đi nàng bắt được thất vọng cùng đau xót ở trong mắt hắn, Thư Ninh nghĩ,
hẳn là nàng nhìn lầm rồi thì phải?
Hôm nay hắn lại tới nữa, vào lúc nàng sắp chết.
Thư Ninh nhìn nam nhân yên lặng ngồi xuống ở bên giường. Bởi vì sắp chết,
nàng không hề sợ hắn, vào lúc hắn nhìn sang, nhìn thẳng hắn: "Tướng
quân, có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi đối với ta như vậy không?"
Tống Mạch không nói gì.
Nói, nữ nhân này cũng không cách nào hiểu được.
Hắn đang đánh cuộc.
Khi hắn chính là nhị thúc của Cẩm Chi, đại ca chết rồi, tính tình của Cẩm
Chi có biến hóa rõ ràng, cái khác không nhắc tới, nàng đối với nhị thúc
là hắn này cực kỳ to gan thẳng thắn, ngủ cùng hắn, sờ hắn chạm vào hắn.
Khi đó, hắn quy hết về cháu gái mất cha bị đả kích quá lớn, cho nên mới
đặc biệt ỷ lại vào hắn. Khi đó, hắn tin lời của nàng, cảm thấy nàng là
thật lòng thích hắn, cho nên cuối cùng nàng tới trêu chọc hắn, hắn không nhịn nữa, muốn nàng.
Nhưng là, trong lúc hắn cùng nàng thủy
nhũ.giao hòa, trong lúc hắn sung sướng muốn chết, nàng đột nhiên thay
đổi thành người khác.
Nàng châm chọc hắn mặt người dạ thú chạm
vào cháu gái của mình, nàng đắc ý nói, cho dù hắn là cha của Cẩm Chi,
nàng cũng có thể câu hắn lên giường.
Câu lên giường...
Thì ra tất cả những gì nàng làm trước đó, nguỵ trang không một kẽ hở như vậy, đều là vì câu hắn lên giường.
Bốn chữ đơn giản, lại như thể hồ quán đỉnh[2], làm cho hắn nghĩ thông suốt.
[2] Thể hồ: dầu ngưng tụ từ váng sữa đặc. Dùng bơ tinh khiết tưới lên trên
đầu. Phật giáo chỉ truyền bá trí tuệ, khiến người hoàn toàn giác ngộ.
Chẳng hạn như nghe ý kiến của cao minh khiến người được dẫn dắt rất lớn. Cũng hình dung mát mẻ thoải mái.
Cẩm Chi từng hôn mê, tỉnh lại
thay đổi một người khác, làm cho hắn yêu. Thủy Tiên bị thương ở trán,
sau đó cũng thay đổi một người khác, cũng làm cho hắn yêu. Mấy đời tiếp
theo, hắn không thể xác định "các nàng" là ngay từ đầu đã như vậy, hay
là nửa đường thay đổi tính tình. Xác định duy nhất của hắn là, tình yêu
cuối cùng hắn gặp được, đều là người lúc ban đầu bám vào trên người Cẩm
Chi kia. Nàng có thể giả bộ hoàn mỹ trăm ngàn loại tính cách, nhưng
không cách nào ngụy trang đôi mắt linh động kia.
Trách không được nàng luôn nhiệt tình to gan như vậy, bởi vì nàng muốn quyến rũ hắn, muốn hoan hảo cùng hắn.
Bây giờ hắn không biết, là rốt cuộc nàng là ai, vì sao phải hoan hảo cùng
hắn, lại vì sao mỗi đời đều bám vào trên thân thể có dung mạo giống
nhau. Còn có, trí nhớ của hắn bị cắt đứt, có phải có liên quan tới nàng
hay không?
Những điều đó, chỉ có nàng có thể nói cho hắn.
Nay, hắn tìm được thân thể của nàng rồi, chỉ cần chờ nàng tới đây là được.
Hắn đang dùng tính mạng của Lục Thư Ninh để đánh cược.
Nếu "nàng" thật sự đến đây, những nghi ngờ suy đoán của hắn lúc trước đều trở thành sự thật, nàng tới, hắn sẽ hỏi rõ ràng.
Nếu "nàng" chưa tới...
Hắn cũng không mất đi cái gì, Lục Thư Ninh không phải người hắn quan tâm
kia. Lục Thư Ninh khoẻ mạnh, hắn cho ăn cho uống, nàng bị bệnh, hắn tìm
thầy hỏi thuốc, nàng chết rồi, hắn an táng cho nàng, sau đó tiếp tục tìm kiếm một người giống như đúc khác, tiếp tục phán đoán có phải là nàng
hay không, tiếp tục chờ. Hắn tin tưởng, một ngày nào đó, nàng sẽ xuất
hiện.
Về phần tâm tình của Lục Thư Ninh...
Ai tới thông
cảm nỗi khổ và nỗi hận của hắn? Ai tới thông cảm hắn nhiều năm chờ đợi
dài đằng đẵng như vậy tự cho là thâm tình thực ra chỉ là một hồi chê
cười?
Nếu không có sức phản kháng không thể phản kháng không muốn phản kháng, vậy nhận mệnh đi. Tống Mạch hắn không nhận mệnh, không ai
có thể một lần lại một lần trêu đùa hắn!
Hắn nhìn về phía nữ nhân trên giường, con ngươi như giếng cổ, nước sâu không một gợn sóng.
Thư Ninh cười chua sót, nhắm mắt lại.
~
Đêm tối bao phủ hoàn toàn, Tống Mạch đốt đèn, canh giữ ở bên cạnh nữ nhân, nhìn nàng dần dần dừng hô hấp.
Một khắc kia, hắn không cách nào hình dung tâm tình của mình.
Biết rõ người này không phải "nàng", nhìn nàng chết rồi, nhìn chân mày nàng
giãn ra tựa như giải thoát, thuận theo mà giống như dáng ngủ của "nàng", nơi nào đó trên ngực, vẫn đau như bị dao cắt.
Hắn ngồi yên lặng, trong đầu trống rỗng.
Cho đến khi, người trên giường đột nhiên nhăn mày một cái.
Một cái chớp mắt kia, có liệt hỏa hàn băng đồng thời thổi quét qua hắn.
Liệt hỏa vì nàng mà đốt, hàn băng vì nàng mà đông lại, cuối cùng đi đến bình tĩnh.
Như là một món trang trí trên giường, hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, vẫn không nhúc nhích, chờ nàng tỉnh lại.
Đường Hoan có tri giác.
Nàng tưởng giống như trước mở mắt ra nhìn tình huống xung quanh, nhưng nàng
cảm giác được một thứ chỉ nghe sư phụ từng miêu tả nhưng chưa từng thực
sự cảm nhận... sát khí.
Nàng tiếp tục giả chết, nhanh chóng sửa sang lại trí nhớ của nguyên thân, càng nghĩ... càng lạnh.
Thì ra Lục Thư Ninh là bị Tống Mạch doạ chết!
Không tính chân thân, Tống Mạch này, tuyệt đối là người hung ác nhất nàng gặp được cho đến nay, hơn nữa, trước khi Lục Thư Ninh chết hắn còn canh giữ ở bên cạnh nàng, hay là hắn hoài nghi cái gì?
"Đừng giả vờ, ta
biết ngươi tỉnh rồi." Thấy nữ nhân chậm chạp không chịu mở mắt, kiên
nhẫn của Tống Mạch hao hết, lạnh giọng nhắc nhở.
Đường Hoan kêu rên ở trong lòng!
Quên đi, nàng bất cứ giá nào rồi!
Nàng giương mắt nhìn về phía hắn, chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Tướng quân, sao ngươi còn ở đây? Ta ngủ bao lâu rồi?"
Quả nhiên là nàng, một ánh mắt, hắn đã nhận ra được.
Đời này Tống Mạch lần đầu tiên nở nụ cười, đứng dậy ngồi vào trên giường,
vươn tay sờ khuôn mặt của nàng, như tình nhân âu yếm: "Cẩm Chi, Thủy
Tiên, Tiểu Ngũ, Hải Đường, Lâm Nguyệt, ngươi nói, rốt cuộc ta nên gọi
ngươi là gì?"
Trên người Đường Hoan nổi lên một tầng da gà, “ha
hả” cười khan hai tiếng: "Tướng quân, ngươi đang nói cái gì vậy, ta nghe không hiểu."
"Phải không?" Tay Tống Mạch chậm rãi chuyển qua
trên cổ nàng, nhẵn mịn yếu ớt như vậy, dường như vừa bóp một cái, là có
thể đứt rồi. Hắn thử vòng quanh cổ nàng, khẽ dùng chút lực: "Như vậy,
nghe hiểu chưa?"
Đường Hoan gật gật đầu, đáng thương cực kỳ nhìn
hắn: "Nghe hiểu rồi, tướng quân, ta tên là Lục Thư Ninh, nhưng mà nương
ta vẫn gọi ta là Thư Ninh, ngươi thích gọi như thế nào thì gọi như thế
đó đi."
Tống Mạch không nói chuyện, tăng thêm lực.
"Đau! Ngươi buông ra!" Đường Hoan giãy dụa đi cạy tay hắn.
Ánh mắt Tống Mạch lạnh như băng: "Lặp lại lần nữa, rốt cuộc ta nên gọi ngươi là gì?"
"Vậy ngươi buông ra trước... Ta sắp chết... Khụ khụ..." Nam nhân chợt thu
tay lại, Đường Hoan lăn lông lốc bò dậy, lui đến trong góc giường, nước
mắt lưng tròng nhìn Tống Mạch, tủi thân cực kỳ.
Tống Mạch không làm gì, chỉ nhìn nàng chằm chằm.
Đường Hoan một tay xoa cổ, vừa cắn môi ngẫm nghĩ, cuối cùng ở trong ánh mắt
không kiên nhẫn của nam nhân, thử nói: "Ta … ta là kế thất của hầu gia,
vậy ngươi … ngươi nên gọi ta... mẫu thân?"
Trên trán Tống Mạch nổi đầy gân xanh, bỗng chốc nhào về phía nàng.
Đường Hoan thét chói tai chạy xuống giường, cánh tay lại bị hắn túm được, sau đó ngửa mặt ngã sấp xuống giường. Mắt thấy nam nhân lại muốn tới bóp
nàng, Đường Hoan chợt ôm lấy bàn tay to của hắn: "Đừng bóp đừng bóp, ta
nói, cái gì ta cũng nói!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ha ha ha, mọi người đoán xem Hoan Hoan của chúng ta là khai báo như thế nào?