Bởi vì có chuẩn bị tâm lý, không muốn như lần trước hoàn toàn không biết gì cả, nàng cảnh giác theo bản năng, cho nên lúc Tống Mạch cởi quần lót
cho nàng, nàng tỉnh ngay, vẫn giả bộ ngủ mà thôi.
Thừa dịp lúc
nam nhân xoay người xuống giường lò giặt khăn lau, Đường Hoan xoay
nghiêng người, trong thanh âm còn mang theo giọng mũi vừa mới tỉnh ngủ,
mềm mại dịu dàng, "Tướng quân, là ngươi sao?"
Tống Mạch như bị sét đánh.
Cũng may da mặt đã sớm luyện ra rồi, hắn thản nhiên đứng lên nhìn nàng giải
thích: "Là ta, ta để Chu Dật ra ngoài tìm nha hoàn, nhưng là sắc trời
quá tối, xung quanh người ta đều ngủ rồi. Ta vốn định chờ tự ngươi tỉnh, nhưng trên người ngươi có mùi mồ hôi, hun đến ta ngay cả cơm cũng ăn
không vào, đành phải tự mình làm giúp ngươi. Ngươi yên tâm, ta đã nhìn
quen xác chết trên sa trường, vừa rồi ngươi lại ngủ như người chết,
ngươi ở trong mắt ta thì cũng là xác chết, ta không có chút xíu ý nghĩ
đen tối nào, ngươi cũng không cần cảm thấy ấm ức, ta không có làm cái
khác..."
Đường Hoan dụi dụi mắt, lười nhác ngáp một cái, sau đó
khó hiểu nhìn hắn: "Tướng quân ngươi nói cái gì vậy chứ? Ngươi giúp ta
như vậy, ta rất thoải mái, vì sao phải cảm thấy ấm ức?"
Tống Mạch sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn ngủi sau khi nàng tỉnh lại, hắn
đã suy nghĩ trăm ngàn loại phản ứng nàng có thể sẽ có, mắng hắn bắt nạt
người, cười nhạo hắn không nhịn được, nhưng chỉ có đoán rằng nàng sẽ là
như thế này, giọng nói bình thường lơ là như vậy. Nàng là nữ nhân, mặc
kệ trước kia can đảm bao nhiêu, tình hình hiện tại là hai người vừa mới
quen biết không lâu, nàng cho dù là giả bộ, cũng phải giả bộ tức giận
chứ?
"Ngươi, ngươi không trách ta?"
"Trách ngươi cái gì chứ?" Đường Hoan hoang mang chớp chớp mắt.
Tống Mạch không chịu khống chế nhìn về hai chân thon dài của nàng lộ ra ở trước mặt hắn.
Đường Hoan từ ánh mắt của hắn nhìn lại, bừng tỉnh đại ngộ: "Ta hiểu rồi,
tướng quân là cảm thấy ta là nữ nhân, ngươi đối với ta như vậy, ta nên
xấu hổ phải không?" Thấy Tống Mạch lại nhìn qua, nàng tuỳ ý cười nói:
"Làm sao có thể chứ? Mặc dù thân thể này của Lục Thư Ninh giống ta như
đúc, nhưng suy cho cùng nàng ấy không phải là ta, đúng như lời tướng
quân, thân thể này chính là cái xác chết, ta chỉ là mượn một tháng mà
thôi, tướng quân nhìn vào chạm vào là Lục Thư Ninh, cũng không phải ta,
ta để ý cái gì? Ta chỉ là tiếc nuối thân thể này quá yếu ớt, sử dụng
không thuận tay lắm, aiz, nếu quỷ sai cho ta hoàn dương vào trên người
một nữ nhân khoẻ mạnh một chút thì tốt rồi, xấu một chút cũng không
sao."
Tống Mạch hoàn toàn tắt tiếng, nhìn nàng chằm chằm nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Theo như lời nàng nói, hắn ôm, chạm vào, cẩn thận chăm sóc đều là thân thể
của Lục Thư Ninh? Khiến cho hắn khó tự kiềm chế cũng là thân thể của Lục Thư Ninh?
Hắn không đồng ý!
Cái gì gọi là nàng chiếm cơ
thể của Lục Thư Ninh? Rõ ràng là Lục Thư Ninh - hồn phách đáng thương
kia chiếm của nàng, bao gồm những người đó mấy đời trước, đều là người
khác chiếm thân thể của nàng, thay nàng sống nhiều năm như vậy, cho nên
trong mệnh của những người đó nhất định gặp chuyện không may, nhất định
vật về nguyên chủ, trả lại thân thể cho nàng, để cho hồn phách của nàng
trở về vị trí cũ.
Vì sao?
Bởi vì hắn nhìn Lục Thư Ninh hơn một năm cũng chưa từng động tình, nàng tỉnh lại, vào một khắc nàng mở
mắt ra kia, hắn liền tràn ngập khát vọng với thân thể này, cho dù hắn
nghi ngờ hắn phẫn nộ, khát vọng kia cũng chưa từng đứt đoạn.
Tống Mạch nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cũng không thèm nhìn tới nàng, trực tiếp nhấc một chân lên, dùng sức lau lên.
Nàng nghĩ như thế nào cũng chả liên quan, chỉ cần hắn nhận định thân thể này là của nàng là được rồi.
"Đau!"
Hắn không chút nào thương.hương tiếc ngọc, Đường Hoan lớn tiếng kêu lên,
dùng một chân khác đá hắn: "Ngươi không biết nhẹ chút à? Không thấy được nơi đó cọ đến đỏ rồi sao?" Tên chết tiệt, hắn tuyệt đối là cố ý!
Tống Mạch cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyên chú giống như hạ nhân Hầu phủ đối đãi với những thứ đồ sứ trân quý kia, lời nói ra cũng là một
chút mảy may tình cảm cũng không có: "Ngươi biết đau? Ta cho là ngươi
chỉ là chiếm thân thể của nàng ta, bây giờ bị thương cũng là nàng ta,
ngươi là một quỷ hồn không cảm giác được đau."
"Căn bản là không
giống!" Đường Hoan ngửa đầu giảng đạo lý với hắn: "Ta đã vào rồi, cảm
giác trên thân thể nàng ấy sẽ truyền cho ta, đây là ta không thể khống
chế. Nhưng ngươi nhìn nàng ấy, ta không đau không ngứa, dù sao không
phải nhìn thân thể thực sự của ta, ta xấu hổ cái gì?"
Tống Mạch
dừng tay lại, quay đầu nhìn nàng: "Theo như lời ngươi nói, chỉ cần ngươi không đau, người khác làm cái gì với thân thể này ngươi cũng không sao
cả?"
Đường Hoan nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
"Không khác lắm, đừng nhốt ta làm trở ngại ta đi tìm nam nhân, đừng để
cho ta đói bụng đừng khiến ta khó chịu, những thứ khác ta đều không để
ý!"
"Phải không?" Ánh mắt của Tống Mạch khẽ biến, "Sao ta lại nhớ được, ngày ấy ngươi nhảy tường muốn chạy trốn, khi ta bế ngươi về,
ngươi có vẻ còn lo lắng ta chạm vào ngươi?"
Trí nhớ có cần tốt như vậy hay không!
Đường Hoan oán thầm trong lòng, trên mặt lại là vẻ đơn thuần mù mờ: "Có sao?
À, ta nhớ ra rồi, đó không phải là lo lắng, ta chỉ là có chút giật mình, không hiểu vì sao ngươi đột nhiên lại nghĩ như vậy..."
"Ta nghĩ thứ gì?" Tống Mạch không nhìn nàng nữa, lau xong một chân, đổi thành một chân khác.
"Ngươi nghĩ tới chuyện cùng thân thể này làm vợ chồng mới có thể làm đó đó!"
Đường Hoan không hề kiêng nể trả lời, "Chẳng qua lúc ấy đúng là ta nghĩ
nhiều rồi, người lạnh như băng như ngươi, bình thường cũng chỉ là nhìn
Lục Thư Ninh một chút, đủ thấy đối với mỹ nhân không có hứng thú. Tựa
như ngươi bây giờ, đại khái ở trong mắt ngươi, thân thể nữ nhân và xác
chết không khác gì nhau đâu nhỉ, chậc chậc, hi vọng nam nhân ta muốn tìm trăm ngàn lần đừng như ngươi, ta còn chờ... A, không đúng, đến lúc đó
“chàng” cho dù thích ta, muốn cũng là cơ thể của Lục Thư Ninh... Thôi,
mặc kệ, dù sao ngủ một đêm ta đã có thể trở về rồi, để cho quỷ sai đáp
ứng thỉnh cầu của ta, chuyển thế đầu thai mới là là quan trọng nhất."
Tống Mạch không nói được lời nào, chỉ coi như nàng đang nói nhảm.
Lau xong bôi thuốc, Tống Mạch để tự nàng mặc quần áo, hắn mang theo đồ đi
ra ngoài, khi trở về bưng một cái hộp đựng thức ăn, bên trong là hai bát mỳ trứng gà thịt băm, vừa rồi Chu Dật phân phó bà tử phòng bếp làm mới, còn có một đĩa bánh bao, một đĩa tương thịt bò, cộng thêm một bầu rượu.
Đường Hoan không biết có phải mình suy nghĩ nhiều hay không, hay là quá mong
đợi đến hoa mắt rồi, ánh mắt Tống Mạch lúc uống rượu nhìn nàng, dường
như thêm một chút cái loại ý tứ nàng rất muốn nhưng hắn hẳn là sẽ không
cho nàng.
Hắn cho, nàng cầu còn không được, hắn không cho, nàng
cũng sớm có chuẩn bị sẽ không thất vọng, nhưng bây giờ, loại cảm giác
không biết này, giống như lông chim phe phẩy trong lòng, khiến cho nàng
khẩn cấp muốn biết đáp án.
Nàng vờ như không có phát hiện gì cả, thấp thỏm khẩn trương chờ đợi.
Sau khi ăn xong, Tống Mạch bưng đồ đi ra ngoài.
Đường Hoan nhìn quét gian phòng một vòng. Nghe Tống Mạch nói, đó là sân mới
của một nhà có tiền, vốn định cuối tháng chuyển vào, bị Chu Dật không
biết dùng biện pháp gì thuê lại, còn sau đó, phòng chính cũng chia gian
trong gian phụ. Đêm nay, Tống Mạch có thể ôm nàng ra ngoài ngủ hay
không?
Nếu như không...
Nhìn cái chăn trải trên đầu giường đặt gần lò sưởi một chút, Đường Hoan chuẩn bị đeo giày xuống giường lò.
Vừa muốn xách giày, Tống Mạch tiến vào, thấy nàng ngồi ở mép giường lò, hắn vừa trở tay đóng cửa vừa nhìn chằm chằm vào nàng hỏi: "Ngươi muốn làm
gì?"
Tim của Đường Hoan lập tức đập nhanh hơn. Không phải chứ, sợ bị hắn nghi ngờ, nàng vẫn cẩn thận lại cẩn thận không dám trêu chọc
hắn, sau đó chính hắn chờ không kiên nhẫn rồi, chuẩn bị xuống tay với
nàng?
"Tướng quân ngươi đóng cửa làm cái gì? Ta muốn ra ngoài gác đêm thay ngươi!"
"Không cần, bên này không có đốt giường lò, ngươi làm ấm chăn cho ta." Tống
Mạch đi qua thổi đèn, trong phòng nháy mắt tối đen một mảng, chỉ có
tiếng bước chân của hắn đi về phía nàng.
Loại tình huống này,
Đường Hoan không thể giả ngu rồi, "Tướng quân, ta … ta chỉ là sai vặt
của ngươi, làm ấm chăn cho ngươi, sợ là …. sợ là không quá thích hợp
đâu?"
Hai mắt quen dần với bóng tối, đại khái có thể thấy rõ bóng người mơ hồ, nàng nhìn thấy hắn vứt trung y đến trên giường lò bên
cạnh, lộ ra lồng ngực mơ mơ hồ hồ, nhưng dù là mơ hồ, thân thể cao lớn
của hắn rành rành nơi đó, cùng với hắn càng đi càng gần, Đường Hoan chỉ
cảm thấy mình càng ngày càng nhỏ, cái loại cảm giác áp bách không tên
này, làm cho nàng không tự chủ được trốn vào bên trong giường lò, "Tướng quân, ngươi … ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao, vì sao..."
"Vì sao cái gì?"
Tống Mạch nhấc chân lên giường lò, túm lấy cái chân còn chưa kịp thu vào của nàng qua, một tay kéo người đến trước người, thừa dịp thân thể nàng
xiêu vẹo không yên dùng sức đè lên, đè lại hai tay nàng.
Mùi rượu đối diện ập tới, không khó ngửi, ngược lại say lòng người. Trong bóng
tối, trên mặt Đường Hoan nóng lên, thân mình giãy dụa không ra, chỉ có
thể quay đầu trốn hắn: "Tướng quân, ngươi … ngươi đừng làm ta sợ..."
"Dọa ngươi cái gì?" Tống Mạch tự ý làm chuyện mình thích làm, thanh âm khàn
khàn lại bình tĩnh lạ thường, ít nhất nghe vào trong tai Đường Hoan là
như vậy, "Ngươi đang sợ ta sao? Nhưng ngươi không cần sợ, cho dù ta làm
cái gì, cũng là đối với thân thể của Lục Thư Ninh, chả liên quan gì tới
ngươi. Ngươi nữ quỷ không biết từ đâu tới này, bây giờ lập tức câm
miệng, không được làm hỏng hứng thú của bản tướng quân."
Đường Hoan không nghĩ tới Tống Mạch vậy mà dùng loại lý do này chạm vào nàng!
Muốn chết, vì sao máu toàn thân đều đang sục sôi mà kêu gào. À hú! Nam nhân
này, nếu nói trước kia chỉ có thân thể là cực phẩm, hiện tại chiêu số
hắn dụ người, cũng sắp làm cho nàng cam bái hạ phong rồi!
"Tướng
quân, dừng lại, dừng lại, ngươi không phải, không phải có thù oán với
Lục Thư Ninh sao? Vì sao đột nhiên muốn như vậy với thân thể của nàng
ta?"
Tống Mạch không có lập tức trả lời nàng, bởi vì hắn đang vội vàng đối phó với “mỹ thực” làm cho hắn nhung nhớ nhiều năm như vậy, cho đến khi hắn tạm thời giải toả cơn thèm ăn, mới tốt bụng trả lời nữ nhân đầu óc đã mơ màng rồi: "Ta đúng là có thù oán với nàng ta, chẳng qua
nàng ta chết rồi, ta đột nhiên phát hiện, ta hình như thích nàng. Nữ
quỷ, ta nên cảm ơn ngươi, là ngươi khiến cho thân thể của nàng ta còn
sống, là ngươi để cho ta biết ngươi chỉ là chiếm thân thể của nàng, các
ngươi là tách biệt. Ta đây chạm vào nữ nhân ta thích, có vấn đề sao?"
Đường Hoan giống như vừa đua ngựa xong một trận, há mồm thở từng hơi từng
hơi: "Không, không thành vấn đề, nhưng …nhưng ngươi như vậy, ta … ta
cũng khó chịu ..."
"Làm đau ngươi rồi?"
"Không có..."
"Vậy thì câm miệng, về sau ta thân mật cùng nữ nhân của ta, không cho ngươi
nói chuyện, ngươi vừa nói chuyện, chính là nhắc nhở ta "nàng" đã chết."
"Ta..."
Nhưng là đôi môi đỏ mọng bị ngăn chặn, rốt cuộc cũng nói không ra nửa câu nữa.
~
Sáng sớm ngày hôm sau, đám người Chu Dật Tiết Trạm phát hiện, tướng quân đại nhân của bọn họ lại đến muộn, hơn nữa còn chậm trễ hơn cả ngày xuất
phát đó. Cũng may mười sáu người đều biết rõ trong lòng, đặc biệt là bốn người phụ trách gác trước nửa đêm, tối hôm qua đều nghe được tiếng động truyền tới từ phòng chính, liên tục kéo dài khoảng hai canh giờ...
Tướng quân chính là tướng quân, vào ban ngày bôn ba một ngày, buổi tối còn có sinh lực như vậy!
Phòng chính.
Tống Mạch đúng là thức dậy muộn hơn hai khắc đồng hồ so với ngày thường,
nghĩ đến còn phải lên đường, hắn cũng không kịp thưởng thức tư vị hoang
đường tối hôm qua, không kịp nhìn nữ nhân đang ngủ say bên cạnh một cái, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo. Biết nàng mệt hết sức, hắn chờ sau
khi thu dọn thỏa đáng mới bế nàng từ trong chăn ra ngoài, vừa ánh mắt
sâu thẳm mặc quần áo cho nàng, vừa gọi nàng: "Dậy dậy, phải lên đường."
Trong mắt là dịu dàng nồng đậm, là tình ý toả thành sương mù, dù nắng
sớm rực rỡ cũng không xoá tan đi được.
Hắn thật sự muốn cảm ơn nàng, để cho hắn có lý do đối tốt với nàng.
Như thế, một tháng tiếp theo, hắn có thể lấy cớ đối xử tử tế với thân thể
của Lục Thư Ninh để đối xử thật tốt với nàng, cho dù nàng không biết tấm lòng của hắn, cũng có thể cảm nhận được cái tốt của hắn. Hắn sẽ không
muốn nàng, hết kỳ hạn, nàng thật sự đi rồi, chứng minh nàng không có lừa hắn, vậy hắn không cần bởi vì luôn lạnh nhạt với nàng mà tiếc nuối ảo
não, hắn sẽ theo cùng nàng đi hoàng tuyền. Quỷ sai không đáp ứng thỉnh
cầu của nàng cũng không sao, bởi vì bọn họ nhất định đời đời kiếp kiếp
sẽ ở cùng một chỗ, kiếp sau, hắn sẽ cố gắng tìm thấy nàng.
Nếu nàng không đi... Hắn tự có cách đối phó với nữ nhân nói dối hết lần này đến lần khác này.
Đường Hoan vừa mới tỉnh lại, đối diện lại là cái nhìn chăm chú thật sâu dịu dàng lại phức tạp khó phân của nam nhân.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tôi cố gắng hết sức rồi, các bạn có thể nhìn ra sự cẩn thận từng li từng tí của tôi không?
Ngày mai thần trợ công ra sân, cạc cạc cạc ~
Chương này viết thật sự sung sướng, đưa lên vở kịch nhỏ, nhân vật ra sân: Giai Nhân + Tống Mạch, Hoan Hoan ở đâu? Không cần nàng ta, ha ha ha!
Nghe nói loại bệnh trung khuyển này một khi dưỡng thành, là không chữa được, lời đồn này là thật hay không đây? Tiếp theo, phóng viên giang hồ Giai
Nhân tới cửa phỏng vấn người mắc bệnh nặng Tống Mạch Tống Đại Hà.
Giai Nhân: Tống Đại Hà, ngươi từng nghe nói bệnh trung khuyển chưa?
Tống Mạch: ...
Giai Nhân: Tống Đại Hà, ta hỏi ngươi nói đó!
Tống Mạch: ... Không có, chỉ biết bệnh chó dại.
Giai Nhân: như vậy à, vậy ngươi có biết ngươi bị bệnh trung khuyển không?
Tống Mạch: ta không có bệnh, ngươi có thể đi rồi.
Phóng viên Giai Nhân lấy kỹ năng nghề nghiệp xuất sắc mắc ở cửa, vừa đấu
tranh với cửa lớn vừa tiếp tục phỏng vấn: Tống Đại Hà, bệnh trung khuyển chính là nam nhân vô điều kiện đối tốt với nữ nhân của mình, cho dù bị
ngược trăm ngàn lần vẫn yêu nàng như trân như bảo, theo Tống phu nhân
khoe khoang ở trên giang hồ, ngươi chính là đối với nàng như thế, chẳng
lẽ Tống phu nhân đang bịa đặt? Quả thực như thế, toàn soạn cử người
trong phái truy bắt nàng!
Tống Mạch: ... toà soạn? Ai tới kẻ đó chết.
Giai Nhân: Wow, ngươi đây là thừa nhận mình có bị bệnh trung khuyển?
Tống Mạch: ... Thừa nhận thì như thế nào?
Giai Nhân: ta đây sẽ viết bài tin tức cho ngươi và Tống phu nhân, cho tình
yêu của các ngươi lưu truyền bách thế, mọi người đều biết.
Tống Mạch: ... Ta không muốn bị người biết.
Giai Nhân: Cái đó không phải do ngươi rồi, ha ha, cáo từ!
Tống Mạch nhìn theo phóng viên đang đắc ý dào dạt bước ra khỏi cửa, tay giật giật mấy hạt gạo to bởi vì vo gạo mà vẫn dính ở sau lưng.
Những việc đã trải qua này, trừ nàng ra, ai biết kẻ đó chết.
Vì thế, phóng viên Giai Nhân bị ba hạt gạo to xuyên thủng yết hầu.
Vì thế, hồn phách của phóng viên Giai Nhân trọng sinh, ở trăm ngàn năm sau viết cuốn sách với tên là 《 hoan hỉ trái 》, giải thích chân thật chuyện Tống Đại Hà phát bệnh, kể lại quá trình phát bệnh, làm đời sau ca bệnh
trung khuyển tăng thêm một khoản trầm trọng.