9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Đứng ở đỉnh núi, gió lớn từ thảo nguyên bát ngát nơi xa ngược chiều thổi tới, ống tay áo tà váy quay cuồng, bay phất phới.

Đại khái là cảm thấy một nữ tử yếu ớt không có gì kiêng dè lắm, Ô Đốn cũng không có bắt Đường Hoan, hắn ta thả nàng tự do, chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh nàng, như tùng xanh cao ngất trên vách đá dựng đứng, quan sát phía dưới. Nhưng Đường Hoan tin tưởng, nếu nàng không nghe cảnh cáo của hắn ta dám hành động thiếu suy nghĩ, tay nắm chuôi đao bên hông của nam nhân tuyệt đối sẽ vào lúc nàng xoay người muốn chạy rút đao ra, chém vào trên người nàng.

Nàng nhận ra rồi, người này chính là thích khách đêm đó.

Nhưng hắn ta là ai có liên quan gì đến nàng? Mạng của nàng bây giờ, nắm giữ ở trên người Tống Mạch.

Có lẽ, từ lúc bắt đầu mộng cảnh, mạng của nàng đã nắm ở trong tay Tống Mạch rồi, nhưng không có một khắc nào, làm cho nàng cảm thụ được rõ ràng như thế.

Vách đá giống như bị đao trời cắt ra, đột ngột từ mặt đất mọc lên thẳng đứng từ trên xuống dưới, đừng nói là đứng ở trên vách đá, chỉ là cách vách đá dù xa mấy bước, chỉ sợ cũng sẽ bị loại khí thế cao chót vót này trấn nhiếp. Nhưng Đường Hoan không sợ, nàng thậm chí còn đứng gần phía trước hơn so với Ô Đốn, rủ mắt nhìn phía dưới hẻm núi, nhìn chằm chằm từng cử động của nam nhân kia.

Hắn thay đổi một thân áo trắng.

Đường Hoan cười khổ. Tống Mạch rất ít mặc đồ trắng, hôm nay khi ra cửa trên người hắn là chiếc áo choàng màu đá xanh, bộ áo trắng này, hẳn là thay ở trên sân bóng đánh cúc. Ngọc quan cột tóc, áo trắng áo bào trắng giày đen, trong lúc xoay người đâm ngược tay áo vọt bay, trường kiếm lật xoay tròn nhanh như chớp, chuẩn xác đảo qua cổ kẻ địch, đâm vào trong ngực đối phương, rút ra, mang ra vòi máu bắn tung toé, ở trên người hắn, như mai đỏ rơi xuống nền tuyết trắng.

Vốn là, hắn muốn cho nàng xem là tư thế hiên ngang oai hùng của hắn ở trên sân bóng, nhưng không biết, chiêu thức độc ác dứt khoát lưu loát thu gặt mạng người của hắn bây giờ, mới khiến cho nàng mở lòng cổ vũ cho hắn. Cho dù hắn nhớ lại chỉ là kiếm chiêu, cho dù hắn không có nội lực phát ra kiếm khí, như bây giờ, đã đủ rồi. Lấy một địch trăm, ung dung nhàn nhã, đây mới là phong phạm một người giang hồ cần phải có.

Mặc dù sự hùng mạnh của hắn làm cho nàng tắt thở trong nháy mắt, nhưng Đường Hoan phải thừa nhận, Tống Mạch là một cường giả khiến cho người ta sùng bái. Nếu như không có hiềm khích kia, nàng sẽ rất thưởng thức hắn... thưởng thức, hay là sẽ muốn hái hắn?

Tựa hồ mặc kệ có biết hắn có võ công siêu tuyệt hay không, chỉ cần nàng gặp phải hắn, nhất định chịu một lần tội này nhỉ?

Đường Hoan bất giác cười, đã khi nào rồi, vậy mà nàng còn có lòng dạ suy nghĩ những thứ này chứ?

Liếc mắt một cái về phía nam nhân cao lớn bên cạnh sắc mặt càng ngày càng khó coi, Đường Hoan bắt đầu đảo qua vách đá. Theo tình huống bây giờ, Tống Mạch giết sạch mọi người phía dưới tuyệt đối không có vấn đề, khi đó, nàng mới không tin Ô Đốn thực sự sẽ thả nàng. Nếu như thế, Tống Mạch hoàn thành việc hắn cần phải làm, tiếp theo phải dựa vào nàng rồi. Nàng tuyệt đối sẽ không làm cái loại nữ nhân ngu xuẩn liên luỵ người kia.

Vì chính mình.

~

Trên mặt Ô Đốn âm trầm như trời sắp mưa.

Không tới một khắc đồng hồ, tướng sĩ Hung Nô của hắn ta đã chết quá nửa. Hoặc là chết, hoặc là sống, không có một người bị thương, bởi vì mỗi chiêu của Tống Mạch là toi mạng.

Lần này, hắn ta tổng cộng dẫn theo năm trăm người. Trên thảo nguyên, anh hùng là đáng tôn kính, hắn ta kính nể bản lĩnh của Tống Mạch, cho nên không đồng ý trực tiếp dùng nữ nhân này uy hiếp hắn chết, hắn ta muốn để cho Tống Mạch chết trận, bị chết giống như một nam nhân, cho dù như vậy sẽ làm rất nhiều tướng sĩ của hắn ta chết vô ích. Hắn ta đã chuẩn bị kỹ càng rồi, một trăm không đủ cho hắn chôn cùng, hai trăm có thể tiêu hao chết hắn đi? Nhưng bây giờ, mắt thấy động tác của hắn mau chuẩn độc ác vẫn như lúc ban đầu, dường như cũng không có tiêu hao bao nhiêu thể lực...

Hắn ta luyến tiếc để cho tất cả chiến sĩ bị Tống Mạch chôn cùng.

Vậy đừng trách hắn ta vô sỉ. Hắn ta muốn cho Tống Mạch chết vinh quang, là tự Tống Mạch không nghe lời.

Rút đao đặt lên trên cổ nữ nhân, Ô Đốn cao giọng hét lớn với phía dưới: "Tất cả dừng tay! Tống Mạch, không muốn nữ nhân của ngươi đầu thân khác chỗ, ta khuyên ngươi lập tức dừng tay!"

Giọng nam hùng hồn quanh quẩn ở phía trên hẻm núi, một vòng một vòng. Những giáp sĩ Hung Nô may mắn sống sót kia đã sớm bị giết đến sợ rồi, lúc này nghe được mệnh lệnh của Thiền Vu, dường như ở Quỷ Môn quan nhặt lại được một cái mạng, lập tức rối rít rút lui về phía sau, lộ ra một mảnh đất trống “thây ngã máu nhuộm” ở giữa. Trong một mảng thi thể, nam nhân quần áo đầy máu cầm kiếm đứng một mình, là trấn Bắc tướng quân uy danh hiển hách kia.

Tống Mạch ngửa đầu, nhìn về phía nàng.

Vách đá rất cao, hắn không thấy rõ khuôn mặt của nàng, chỉ nhìn thấy váy đỏ của nàng bay lượn theo gió, chỉ nhìn thấy đoá hoa lựu như lửa đỏ kia trên đầu nàng. Đỉnh đầu là bầu trời xanh thẳm, nàng chính là đoá hoa diễm lệ nhất nở trên vách đá dựng đứng kia, hoa thuộc về hắn. Hắn nhất định, sẽ hái nàng xuống.

Nữ nhân ngốc này, nàng có sợ hãi không?

Hẳn là không có đi, nàng ngốc như vậy.

Hắn yên lặng nhìn nàng, yên lặng chờ đợi người tên là Ô Đốn kia đưa ra điều kiện.

"Nam nhân của ngươi thật không tệ." Ô Đốn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Đường Hoan, khen ngợi tận đáy lòng, "Đương nhiên, ngươi cũng không tệ, nữ nhân lớn mật, ngươi xứng đáng với yêu thích của hắn. Đáng tiếc, hôm nay các ngươi nhất định chỉ có thể sống một người. Ngươi yên tâm, Ô Đốn ta nói chuyện giữ lời, sau này cho dù ngươi không chịu theo ta, ta cũng sẽ thay hắn chăm sóc ngươi cả đời không lo."

Đường Hoan quay đầu nhìn hắn ta: "Ngươi muốn làm như thế nào? Người của ngươi không giết được hắn."

Ô Đốn cao giọng cười to, thanh âm vang dội hùng hồn, nói cho nàng nghe, cũng nói cho Tống Mạch bên dưới nghe: "Trấn Bắc tướng quân võ nghệ cao siêu, người của ta đương nhiên không giết được hắn, nhưng một mạng đổi một mạng, vì ngươi, hắn sẽ tự kết thúc bản thân." Nói xong cúi đầu hô to: "Tống Mạch, ta đếm tới mười, hoặc là ngươi vung kiếm tự sát, hoặc là ta đưa đầu của nàng đi xuống gặp ngươi, ngươi xem rồi làm đi! Một!"

"Không cần!" Mắt thấy Tống Mạch nâng kiếm, Đường Hoan thê lương quát bảo dừng lại, "Tướng quân, ngươi đừng vờ ngớ ngẩn, ta... nàng nhiều nhất chỉ còn sống được năm ngày nữa, không đáng ngươi..."

"Hai!"

"Câm miệng!" Ánh mắt Tống Mạch ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào áo đỏ phất phới trên đỉnh núi, trường kiếm để ở cổ, thanh âm vẫn vô tình lạnh như băng: "Nữ quỷ, ngươi không cần đắc ý, ta sẽ ở trên đường đến hoàng tuyền chờ ngươi, ta sẽ chờ ngươi cùng đi gặp quỷ sai! Nếu không có quỷ sai, nếu ngươi không xuất hiện, không giải thích rõ ràng tất cả cho ta, ta thành quỷ cũng sẽ đuổi giết ngươi!"

"Sáu!"

"Không cần!" Đường Hoan chợt quay đầu nhìn Ô Đốn, một bàn chân dẫm ở bên bờ vách núi, nửa bàn chân cũng lộ ra ngoài, "Ngươi, ngươi để cho ta nói với hắn mấy câu nữa, nếu không ta lập tức nhảy xuống!" Có đất núi bị phá vỡ rơi xuống, phát ra mấy tiếng vỡ gần như bị chìm ngập trong tiếng gió tiếng người.

Trái tim của Tống Mạch bị nhấc lên thật cao: "Trở về!"

Ô Đốn cũng rất là khiếp sợ, chữ "chín" sắp ra khỏi niệng rốt cuộc vẫn là bị nuốt trở vào. Nữ nhân này là chỗ dựa hắn ta uy hiếp Tống Mạch, nếu tự nàng tìm chết, Tống Mạch lại không còn kiêng dè...

"Ngươi nói, chẳng qua ta khuyên ngươi mau chóng nói xong, tính nhẫn nại của ta không nhiều lắm." Ô Đốn trầm giọng mở miệng, nhíu mày nhìn nữ nhân áo đỏ. Nói thật, hắn ta cũng có chút tò mò rốt cuộc là hai người này là có chuyện gì, vì sao Tống Mạch luôn mồm gọi nàng là nữ quỷ, vì sao hắn rõ ràng đã chịu chết vì nàng, lại muốn nói loại lời vô tình này?

Hai chân Đường Hoan phảng phất như nhũn ra, ngã ngồi ở trên bờ vách đá, cúi đầu khóc một lát, mới lại chậm rãi đứng lên, chẳng qua là khi đứng dậy, lơ đãng dịch sang bên cạnh một bước, sau đó khóc hô: "Tướng quân, nếu, ngươi đã chịu chết vì ta, vậy ta muốn hỏi lại ngươi một lần, rốt cuộc ngươi, có thích ta một chút nào hay không? Ngươi rất tốt với ta, thật sự chỉ là vì “nàng” sao?"

Thanh âm run rẩy của nàng, theo gió truyền vào trong tai.

Trái tim của Tống Mạch, cũng đang run rẩy.

Hắn yêu vẫn là nàng, từ đầu tới cuối là nàng, chỉ có nàng, cho dù giờ này khắc này, hắn vẫn không thể hoàn toàn xác định lòng của nàng, hắn vẫn chịu chết vì nàng. Là vì một chút khả năng kia, hay là chỉ không nỡ để nàng chết ở trước mặt? Hắn không biết, hắn chỉ biết là, hắn không thể trơ mắt nhìn nàng chết.

Muốn nói cho nàng sao?

Thôi, hắn vẫn là không dám tin nàng, hắn không sợ yêu lầm nàng, lại sợ lại bị nàng cười nhạo. Hắn không nói cho nàng, không cho nàng biết lòng hắn, nàng sẽ không có cách nào nói ra những lời châm chọc kia. Nàng không nói, hắn là có thể coi như nàng thích hắn, cho dù chỉ có lần này.

Nhưng là, lời nói phủ nhận lại dù như thế nào cũng không nói nên lời.

Nếu đây là ly biệt kiếp này của hai người, một câu cuối cùng, hắn không muốn trái lương tâm nói hắn yêu người khác.

Hắn không phản bác được.

Đường Hoan lại biết lòng hắn, nàng sớm biết rồi.

Nếu nói mấy giấc mộng trước làm cho nàng biết nam nhân này sau khi thích một nữ nhân sẽ đối với nàng thật tốt, sau đó hắn dần dần khôi phục trí nhớ, nàng lại biết, hắn đối với người trong lòng có bao nhiêu tình sâu. Tình sâu đến mức chẳng quan tâm thân phận của nàng, chẳng quan tâm nàng có người khác hay không có xinh đẹp hay không, chẳng quan tâm nàng cho hắn danh phận hay không, chẳng quan tâm nàng thật giả khó phân biệt, chẳng quan tâm... chết vì nàng.

Nàng đồng tình với hắn, vì một nữ nhân ngốc đến mức như thế.

Nàng chúc mừng nàng, chúc mừng nữ nhân nàng vì “câu” hắn mà tự mình giả vờ kia. Nam nhân ít có loại si tình, "nàng" gặp được rồi.

Đáng tiếc đồng tình và chúc mừng này đều là tạm thời, trước khi chân tướng không rõ, tất cả si tình đều không tính, giống như giấc mộng trước hắn cho nàng hứa hẹn. Lúc hắn cho là nàng yêu hắn, hắn dịu dàng như nước, lúc hắn biết được tất cả đều là âm mưu, dịu dàng này, càng làm sâu thêm nỗi hận của hắn.

Đường Hoan hiểu được, đây là nàng gieo gió gặt bão. Nàng hối hận lúc trước tự cao tự đại, nhưng nàng không hối hận đã lừa hắn, nếu có thể sống đến giấc mộng tiếp theo, nếu có cơ hội, nàng còn có thể tiếp tục lừa hắn. Bởi vì một khắc đi vào giấc mộng kia, điều duy nhất nàng muốn, từ đầu tới cuối, chỉ có sống sót.

Không lừa, thì nàng phải chết.

"Tướng quân, vì sao ngươi không nói lời nào?"

Đường Hoan rơi lệ, Tống Mạch không nhìn thấy, nàng diễn cho Ô Đốn ở bên cạnh xem, "Tướng quân, ngươi không nói lời nào, vậy ta nói. Ngươi biết không, ta đúng là muốn tìm một nam nhân làm cho ta mặt đỏ tim đập, mà cái tên xấu xa này, ta sớm gặp được rồi. Vào lúc ta cưỡi ngựa bị thương ngươi tự mình bôi thuốc cho ta, ngươi dịu dàng như vậy, ta thật sự rất thích ngươi, nhưng ngươi nói với ta, ngươi chỉ là vì “nàng” mới đối tốt với ta. Vì thế ta biết được, ngươi không phải là người ta muốn tìm kia. Sau đó ta lại gặp được hắn ta, đáng tiếc, hắn ta đối với ta quá tệ, cũng không phải người ta muốn tìm."

"Tướng quân, ngươi nói rất đúng, ta rất ngốc, không biết nhìn người. Mà ta ngốc như vậy, cho dù cho ta thêm năm ngày, ta sợ là cũng không tìm thấy người kia, có lẽ, trên đời này căn bản không có người yêu ta thật lòng. Tướng quân, ngươi chiếu cố ta lâu như vậy, ta rất cảm kích ngươi. Bây giờ, để cho ta trở về chỗ ta nên trở về đi thôi!"

Lời còn chưa dứt, nàng tiến lên phía trước một bước, thả người nhảy xuống.

Tống Mạch, có thể làm ta đã làm, hiện tại ta lấy mạng cược với ngươi. Nếu ta có thể ôm lấy gốc cây nhỏ kia, nếu gốc cây nhỏ kia có thể cản ta lại, chúng ta cùng nhau sống. Nếu không thể, ngươi cùng chết với ta đi, sau đó, chúng ta lại đòi nợ nhau. Ngươi đòi nợ tình của người, ta đòi nợ mạng của ta. Chẳng qua ta muốn nói cho ngươi, ta ở âm phủ có sư phụ lợi hại, ta không sợ ngươi!

~

Tống Mạch vẫn ngửa đầu, từ lúc dừng giết chóc lại, hắn vẫn ngẩng lên, ngắm nàng.

Nàng hỏi hắn có thích nàng hay không, hắn không nói gì, vì thế nàng nói. Nàng nói nàng thích hắn, nàng nói hắn làm cho nàng thất vọng rồi, nàng nói trên đời không có người yêu nàng, nàng nói nàng phải đi về, sau đó, nàng nhảy xuống.

Váy đỏ như lửa.

Một cái chớp mắt kia, trong đầu có cái gì chợt lóe qua.

Là Thủy Tiên.

Năm đó nàng nhảy xuống thác nước, hắn ở bên trên trơ mắt nhìn nàng rơi xuống. Lần này hắn ở bên dưới, hắn...

Không cần lại nhìn một lần nữa!

~

Gió núi gào thét, Đường Hoan cố gắng mở to mắt dán mắt vào gốc cây nhỏ giữa sườn núi càng ngày càng gần kia, chuẩn bị vươn tay bắt lấy thân cây.

Nhưng là, nàng nhìn thấy cái gì?

Nàng nhìn thấy nam nhân kia từ trong biển xác bay về phía nàng, giống như một vệt ánh sáng, gần như trong chớp mắt, bên hông đã nhiều thêm một cánh tay.

Nàng không thể tin dựa vào trong lòng hắn, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của hắn nhìn đỉnh núi, nhìn giày đen của hắn đạp vách đá như giẫm trên đất bằng, nhìn hắn như trích tiên nhẹ nhàng hạ xuống chỗ nàng vừa đứng, nhìn hắn xoay người, trường kiếm xẹt qua cổ Ô Đốn, dùng một vệt máu nhỏ dài đòi mạng đối phương, nhìn hắn... cúi đầu nhìn nàng.

Một cái chớp mắt kia, trái tim Đường Hoan đập nhanh đến cực hạn.

Trước khi ánh mắt chạm vào nhau, nàng nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui