Tổng binh Định Châu bởi vì cấu kết kẻ địch bên ngoài bị người buộc tội, sổ con đưa tới Kinh thành, Tân hoàng nhỏ tuổi, Đoan vương nhiếp chính, cử Cảnh trữ hầu Thẩm Mộ Nguyên làm tân nhậm tổng binh, ngay hôm đó đi nhậm chức.
Cảnh trữ Hầu phủ, thư phòng.
Bên ngoài bóng đêm bao phủ, trong phòng ánh đèn mông lung, Thẩm Mộ Nguyên ngồi ở trước bàn đọc sách, chân mày khoá chặt.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra.
Hầu phủ không dùng thông truyền mà có thể ra vào thư phòng của ông, chỉ có một người. Thầm Mộ Nguyên để văn thư trong tay sang một bên, day day trán, trước khi trưởng nữ tiến vào đã thay một bộ mặt thoải mái.
"Phụ thân, đã trễ thế này, sao người còn chưa đi ngủ? Sáng mai còn phải lên đường thật sớm đó." Thẩm Du mang theo một cái hộp đựng thức ăn đi đến, đứng ở trước bàn, tay ngọc thon thon mở nắp gỗ lim ra, bưng ra một cái bát sứ trắng đưa đến trước mặt phụ thân, tiện thể ngồi xuống ở trên ghế bên cạnh, nâng cằm nhìn ông, mắt cười trong suốt: "Phụ thân, đồ người muốn mang theo ra ngoài con gái đã chuẩn bị xong cho người rồi, chuyện Định Châu con gái không hiểu, nhưng con gái tin tưởng phụ thân có thể làm tốt chức vị Tổng binh kia. Trong nhà, con gái sẽ chăm sóc tốt bản thân, chỉ cần bà ta không làm chuyện quá giới hạn, con sẽ không đối phó bà ta, ngài cứ yên tâm đi. À, đây là canh con gái tự tay nấu cho người, phụ thân uống đi, sớm trở về phòng ngủ đi."
Nhìn khuôn mặt tươi đẹp rực rỡ như mẫu đơn của trưởng nữ, Thẩm Mộ Nguyên thở dài, húp canh trước, rồi mới sâu kín mở miệng: "Định Châu bên kia không có việc lớn, Hầu phủ do con lo liệu việc nhà, ta không có gì có thể lo lắng. Chẳng qua là hôn sự của con... Mấy năm trước chọn mấy cửa hôn sự cho con con đều không hài lòng, ta nghĩ con còn nhỏ, chọn thêm một hai năm cũng không có gì, nay con đã sắp mười lăm rồi, ta lại phải rời kinh ba năm, con..."
Nguyên phối khó sinh mất sớm, vợ kế Dung thị bởi vì sinh một đôi nam nữ mà tâm tư nhỏ rất nhiều, mặc dù sau khi bị đoạt quyền quản gia an phận một chút, hôn sự của trưởng nữ, ông vẫn là không yên lòng để cho nàng làm chủ. Aiz, sớm biết hôm nay, ông cũng sẽ không quá nuông chiều trưởng nữ, cứ muốn chọn một người hợp với tâm ý của nàng khắp nơi.
"Phụ thân!" Mặt cười của Thẩm Du có chút ửng hồng, lại vẫn là nhanh mồm nhanh miệng nói: "Phụ thân, người cũng đừng có quan tâm cái đó nữa, con gái sẽ không để cho mình trở thành gái lỡ thì. Người yên tâm, trong ba năm này hễ là gặp được người có thể nhìn vừa mắt, con gái nhất định sẽ chiếm trước, sau đó viết thư cho người để người làm chủ cho con gái, được rồi chứ?"
"Bậy bạ, con xem con, làm sao có nửa điểm bộ dáng con gái nên có!" Thẩm Mộ Nguyên thấp giọng răn dạy nàng, thấy trường nữ một chút cũng không sợ hãi, ông bất đắc dĩ trong lòng, vừa đứng dậy vừa nói: "Được rồi, hôn sự của con vi phụ sẽ lo liệu cho con, con ở nhà ngoan ngoãn đợi đừng ra ngoài gây chuyện là được rồi... Bà ta không an phận, đệ đệ muội muội con vẫn là tốt, con thân là trưởng tỷ, cố gắng hết sức trông nom bọn họ nhiều hơn. Đương nhiên, nếu bọn họ động tâm tư không chính đáng, con, tự con làm chủ là được, vi phụ biết con có chừng mực."
"Vâng, con gái hiểu được." Thẩm Du kéo cánh tay phụ thân, không muốn trước khi ly biệt nói những chuyện này, cười kéo đề tài ra, nhẹ giọng tỉ mỉ dặn dò phụ thân ở bên ngoài phải ăn uống tử tế, cho đến khi tách ra.
Nhìn theo trưởng nữ trở về tiểu viện của nàng, Thẩm Mộ Nguyên đến phòng của Dung thị, nhắc nhở một phen, lại chia ra xem qua thứ nữ và con trai út, lúc này mới về tiền viện ngủ lại, ngày hôm sau ở trong ánh mắt lưu luyến không rời của thê nhi, lên đường đi đến Định Châu.
Hầu gia đi rồi, đại tiểu thư nắm giữ chuyện nhà, trừ chỗ phải do phu nhân Dung thị ra mặt ra, Dung thị tưởng chừng như thành người tàng hình.
Chẳng qua Thẩm Du cũng không phải là người có khí lượng hẹp hòi, mấy năm gần đây Dung thị yên phận không ít, nàng cũng là duy trì khách khí ở mặt ngoài với Dung thị, đối với muội muội và đệ đệ hoạt bát đáng yêu vẫn là rất hào phóng. Ra ngoài làm khách, nàng tự mình dẫn theo Thẩm Di nhỏ hơn nàng hai tuổi, về đến trong nhà, nàng cũng sẽ giống như phụ thân, mỗi ngày kiểm tra bài tập của đệ đệ Thẩm Cẩn. Thẩm Cẩn mới tám tuổi, dung mạo tính tình đều giống Thầm Mộ Nguyên, thông minh hiểu chuyện, chọc người yêu thích.
Nhưng suy cho cùng nàng còn nhỏ tuổi, không có trải qua quá nhiều lòng người hiểm ác, không hiểu được lòng người dễ thay đổi, đặc biệt nữ nhân.
Năm thứ hai Thẩm Mộ Nguyên rời nhà, Thẩm Du mười sáu, Thẩm Di mười bốn, đúng lúc gặp được Vệ Quốc công phủ tuyển thân cho thế tử Vệ Chiêu. Tổ tiên Vệ gia lập nhiều công lao hiển hách khai quốc Đại Tống triều, nhiều thế hệ được Hoàng tộc coi trọng, tất nhiên là nhà chồng tốt chúng quý nữ hướng tới, mà Thẩm Mộ Nguyên thân là hầu gia nắm giữ thực quyền, hai đích nữ của ông tất nhiên cũng nằm trong hàng ngũ khách mời sinh nhật của Vệ Quốc công lão phu nhân.
Vệ Chiêu tuổi vừa mới mười tám, từ nhỏ rèn luyện trong quân, nay đã bằng quân công được trao nhất đẳng thị vệ, là cận thần của Thiên tử, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng, mà con người hắn ta cũng lớn lên tuấn lãng phi phàm anh khí bức người. Trên Yến hội Thẩm Du và Vệ Chiêu vô tình gặp gỡ, hai người đều động tâm, mà Thẩm Di lúc ấy cũng ở bên cạnh.
Thẩm Di chưa từng ghen tị trưởng tỷ có tướng mạo đẹp hơn ả, không ghen tị trưởng tỷ được phụ thân thích hơn, cũng chưa từng oán hận trưởng tỷ hại mẫu thân bị phụ thân vắng vẻ. nhưng, khi ả nhìn thấy trưởng tỷ thoáng cái đã chiếm được ưu ái của Vệ Chiêu, thấy ánh mắt Vệ Chiêu thủy chung chưa từng rời khỏi trưởng tỷ thủy chung chưa từng liếc nhìn ả một cái, lần đầu tiên ả nếm trải mùi vị của ghen tỵ.
Trở lại Hầu phủ, ả soi gương tự.
Ả cùng trưởng tỷ có sáu phần giống nhau, nếu không có trưởng tỷ, Vệ Chiêu có thể nhìn đến ả rồi chăng?
Trước kia ả chướng mắt thủ đoạn của mẫu thân, nhưng lúc này đây, ả đi tìm mẫu thân, hy vọng mẫu thân có thể giúp ả gả cho Vệ Chiêu. Lập gia đình là việc lớn cả đời, trưởng tỷ tốt như vậy, tỷ ấy sẽ gặp được nam nhân tốt hơn, tỷ ấy, tỷ ấy hãy tặng Vệ Chiêu cho ả đi. Chỉ cần mẫu thân làm cho trưởng tỷ xảy ra chút chuyện, làm cho Vệ Chiêu không nhìn đến tỷ ấy, Vệ Chiêu tất nhiên sẽ chú ý đến ả, phát hiện điểm tốt của ả. Chờ nàng thành thế tử phu nhân Vệ Quốc công phủ, ả sẽ chiếu cố trưởng tỷ.
Cho dù không có một chuyện Vệ Chiêu, Dung thị cũng đã sớm muốn diệt trừ Thẩm Du rồi.
Trước kia Hầu gia ở nhà, bà ta không tiện động thủ, chỉ ngóng trông Hầu gia gả Thẩm Du ra ngoài sớm một chút, bà ta làm Hầu phu nhân danh xứng với thực, nhưng Thẩm Du chậm chạp không lấy chồng, vẫn chèn ép bà ta khắp nơi. Nay Hầu gia rời phủ ba năm, đúng là thời cơ tốt nhất để bà ta động thủ. Lúc trước không có xuống tay, là không muốn để cho Hầu gia nghi ngờ, dù sao Hầu gia mới vừa đi đại tiểu thư đã gặp chuyện không may, vậy cũng rất dễ dàng dẫn tới người nghi ngờ đến trên người bà rồi.
Bây giờ được rồi, một năm trôi qua, cho dù sau khi Thẩm Du gặp chuyện không may Hầu gia vẫn sẽ nghi ngờ bà, ông ta không có chứng cứ, còn có thể vô duyên vô cớ dạy dỗ bà sao? Vì hai đứa nhỏ kia, vì thể diện của Hầu phủ, Hầu gia sẽ không.
Bà ta cười dặn dò nữ nhi vài câu.
Thẩm Di hoảng hốt: "Mẫu thân, người..."
"Con nghĩ đi đâu vậy?" Dung thị điểm cái mũi của ả một cái, "Yên tâm, nương còn không có ác như vậy, đến lúc đó sẽ cứu nàng ta lên, con chỉ phụ trách làm theo lời ta bảo, cái khác đều giao cho nương sắp xếp là được rồi. Sao nào, không đành lòng sao? Nếu con không đành lòng, vậy nương sẽ không đối phó nàng ta nữa, để cho nàng ta gả cho Vệ Chiêu, nương lại tìm một nhà tốt cho con."
Thẩm Di cúi đầu không nói, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Mẫu thân, con hiểu rồi, tất cả con đều nghe theo người. Chỉ là, người nhất định phải chú ý đúng mực, đừng để cho tỷ ấy gặp chuyện không may."
Dung thị dịu dàng cười, "Nương biết, con mềm lòng không nỡ thấy nàng ta gặp chuyện không may, chẳng lẽ nương lại lòng dạ độc ác? Ngốc, đi tìm nàng ta chơi đi."
Thẩm Di cắn môi rời đi.
Tháng sáu, kinh thành nổi lên mưa to như trút nước, bên ngoài âm u, tia nước mưa rơi dệt thành tấm màn che màu đen nặng nề, cùng màu với ngói xám trên nóc nhà và bầu trời.
Thẩm Du ngồi ở trước cửa sổ đọc sách. Nàng thích đọc sách trong thời tiết như vậy, tiếng mưa rơi dù lớn hơn nữa, tâm là tĩnh.
Nha hoàn Thanh Hạnh đi đến, vừa xoay người vén rèm thuỷ tinh lên, vừa dịu dàng nói: "Tiểu thư, Nhị tiểu thư đến đây."
Thẩm Du sửng sốt một chút, vội để sách xuống đi ra nghênh đón, thấy Thẩm Di ướt hết cả vạt áo, oán trách nói: "Lúc này không thành thành thật thật ở trong phòng, làm sao lại ra đây? Thanh Hạnh, mau đi lấy cái váy thưa màu xanh ngọc ta vừa mới làm kia ra cho Nhị tiểu thư thay." Muội muội này hiểu chuyện hiểu lý lẽ, quan hệ của tỷ muội các nàng vẫn rất tốt.
"Không cần không cần!" Thẩm Di cười ngăn Thanh Hạnh lại, hưng phấn mà cầm tay Thẩm Du: "Tỷ tỷ, tỷ không phải thích nhất cảnh mưa sao? Vừa rồi muội đứng ở bên cạnh ao một lát, nghe tiếng mưa rơi trên lá sen, quả nhiên rất có ý cảnh, biết tỷ thích, bèn muốn hẹn tỷ cùng đi qua xem. Thế nào, tỷ tỷ muốn đi không?"
Thẩm Du có chút động ý, chỉ là, con gái dính lạnh, không tốt lắm đâu?
Đang muốn khuyên can, Thẩm Di nhìn ra sự do dự của nàng, vừa xoay người đi ra ngoài vừa cười duyên nói: "Thôi thôi, tỷ tỷ là đại cô nương sắp lấy chồng rồi, làm sao còn có thể ẩu tả như vậy chứ? Ta vẫn là một mình đi thôi, dù sao ở trong mắt người khác ta còn là trẻ con, không ai coi ta thành thế tử phu nhân tương lai nhà ai mà đối đãi..."
Tâm sự bị chọc thủng, Thẩm Du lập tức đỏ mặt, đuổi theo đánh ả. Thẩm Di cười giật lấy ô trong tay nha hoàn của mình, quay đầu về phía trưởng tỷ làm mặt xấu, xách váy chạy ra ngoài. Thẩm Du vừa bực mình vừa buồn cười, thấy dáng người của ả nhẹ nhàng tựa như sen xanh chập chờn trong mưa, nàng cũng sinh lòng hướng tới: "Muội được lắm, cũng dám bố trí nói xấu ta rồi, Thanh Hạnh, chuẩn bị ô cho ta, xem ta không đi bóp miệng nó!"
"Tiểu thư, mưa lớn như vậy, hay là thôi đi?" Thanh Hạnh nhìn xem bên ngoài, làm tròn bổn phận nhắc nhở.
"Không cần lo lắng, em chỉ cần đi lấy ô là được rồi!" Thẩm Du miệng bảo, sau đó gọi Thẩm Di đã đi ra cách mười mấy bước chân chờ nàng.
Không mất bao lâu, hai tỷ muội đã đi tới bên cạnh ao hoa sen, cùng với nha hoàn của mình đi theo phía sau.
Thẩm Du muốn đi lên cầu ngắm cảnh, Thẩm Di dẫn đầu đi tới dưới tàng cây liễu bên cạnh ao, xoay người nhìn vào trong nước.
"Nhìn cái gì đấy? Nhanh đi lên cầu đi, bên kia đất trơn, cẩn thận ngã xuống! Phẩm Lan, còn không mau đỡ lấy Nhị tiểu thư!" Thẩm Du đứng ở trên cầu, nhẹ giọng dặn dò.
Thẩm Di đuổi nha hoàn muốn dìu nàng ta đi lên, một tay giữ ô, vừa thần thần bí bí mà ngoắc ngoắc Thẩm Du, lại chỉ chỉ lá sen xanh biếc bên bờ ao, dường như bên dưới có cái thứ gì tốt lắm. Thẩm Du nhìn tò mò, mở ô xuống cầu, đi đến bên cạnh Thẩm Di đứng sóng vai cùng ả ta, cúi đầu nhìn một lát, nhỏ giọng hỏi ả: "Muội đang nhìn cái gì... A!"
Trên lưng bỗng nhiên truyền đến một luồng lực lớn, ngã vào ao sen.
Ao vốn đã sâu, lại là mưa to làm nước dâng lên, nàng sau khi rơi vào trong nháy mắt đã chìm nghỉm, gắng gượng giãy dụa lên, muốn kêu cứu, nước ao nháy mắt tràn vào trong miệng. Trong hoảng hốt sợ hãi, Thẩm Du nghe được tiếng Thẩm Di lo lắng thúc giục Thanh Hạnh đi tìm người...
Tay đang cầm ô của Thanh Hạnh run nhè nhẹ, kìm lòng không đậu nhìn về phía nóc nhà xa xa, ngay sau đó con ngươi co rụt lại, xoay người rời đi.
Nàng ta đi được không lâu, Thẩm Di che miệng, mặc nha hoàn Phẩm Lan dìu đi, sắc mặt trắng bệch.
Trong mưa to mù mịt, tiếng kêu cứu nữ nhân gắng gượng phát ra, tiếng giãy dụa phát ra ở trong nước, đều bị tiếng mưa rơi cắn nuốt.
Trong mưa to mù mịt, có một bóng người áo xám đứng ở trên nóc nhà tối tăm, phảng phất như hoà thành một thể với mưa bụi.
Tống Mạch yên lặng nhìn nữ tử kia bị nước ao bao phủ, nhìn nước ao khôi phục dáng vẻ lúc trước, bị tia nước mưa nện ra từng vòng từng vòng gợn sóng.
Lần này, nàng còn có thể tỉnh lại sao?
Lần này, nàng còn có thể soạn ra chuyện ma quỷ gì lừa gạt hắn?
Mưa vô tình gột rửa xuống, hắn đã sớm ướt đẫm cả người, nhưng hắn lù lù bất động, nhìn có người vớt nàng lên, nghe toàn bộ Hầu phủ đột nhiên loạn thành một đoàn. Nhìn một lang trung vội vàng chạy vào khuê phòng của nàng, nghe tiếng khóc rung trời không biết thật giả truyền đến từ trong phòng.
Sau đó, tiếng khóc im bặt mà dừng lại, hắn nghe được tiếng Thanh Hạnh mừng như điên, "Tiểu thư tỉnh rồi, tiểu thư không chết!"
Tống Mạch cười khẽ, xoay người.
Lão lang trung đang trở về dường như có cảm thấy gì đó, ngẩng đầu nhìn lại nóc nhà, lại chỉ trông thấy mưa bụi mù mịt, trừ mưa ra, lại không còn thứ khác.