9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc



Lúc Tống Mạch bước vào, hai ống tay áo cuộn lên tới cổ tay, hắn cầm theo một cái khăn ướt, ngập ngừng một chút rồi bắt đầu lau mồ hôi giúp nàng.

Lần đầu tiên chăm sóc một nữ nhân, lại là ban ngày ban mặt, không nhìn nàng thì sợ tay mình chạm phải chỗ không nên chạm, mà nhìn nàng thì…nàng đẹp như vậy, hắn thật sự rất lúng túng. Nếu nàng tỉnh rồi, hắn có thể chất vấn nàng vì sao lại tìm hắn. Nhưng nàng bị bệnh té xỉu, hắn không tự chủ đã nghĩ xong lí do cho nàng. Nhất định là nàng không còn cách nào nữa mới đến tìm hắn.

Nàng lương thiện như vậy, không phải là người không biết quy củ.

Nghĩ liên miên nhiều lắm, khăn ướt chạm vào vành mũ nàng, mũ ni cô rơi xuống khỏi đầu nàng.

Tống Mạch xấu hổ rụt tay lại.

Tay trái Đường Hoan lặng lẽ bấm mình một cái mới không phá hỏng việc lớn.

Nàng hận nhất chính là cái đầu bóng loáng này! Đối với cái đầu trơ trọi bóng loáng này, nam nhân nào có thể si mê đây?

Sư phụ thật sự là hãm hại nàng mà! Sau này vào địa phủ, đừng để nàng biết giấc mộng này là do sư
phụ cố ý làm ra. Nếu không ngày nào nàng cũng sẽ đuổi theo sư phụ, nhìn thấy nam nhân nào nàng sẽ biến đầu kẻ đó trở nên bóng loáng, xem sư phụ còn dám ra tay không!

Con gái vì người mình yêu mà làm đẹp, muốn quyến rũ Tống Mạch, Đường Hoan cũng không dám để hắn nhìn thấy cái đầu bóng loáng của mình,nàng đành chậm rãi mở to mắt, “Tống thí chủ?”

Tống Mạch vội thụt lùi xuống vài bước, trầm giọng giải thích: “Tiểu sư phụ, đây là hàn xá, vừa rồi người đột nhiên té xỉu, ta đành bất đắc dĩ đặt người vào. Người , người thấy bây giờ đã tốt hơn chút nào chưa?”

Mặt Đường Hoan ửng hồng lên, tay chống xuống giường yếu ớt ngồi dậy, vừa nhặt mũ ni cô đội lên đầu vừa cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Đa tạ Tống thí chủ, đã làm phiền huynh rồi. Ta, ta không sao, chỉ là đã ba bữa chưa ăn cơm, đói bụng vô cùng, trên núi lại chỉ có một nhà của Tống thí chủ. Ta, ta, ta đành mặt dày hóa duyên Tống thí chủ. Tống thí chủ, huynh có thể cho ta chút gì ăn không? Cái gì cũng được, vì không ăn cơm nên ta cũng không đủ sức gánh nước, sư phụ sẽ càng thêm tức giận.”

Thì ra là đói.

Tống Mạch không tự chủ nhẹ nhàng thở ra, “Người chờ một lát.” Sau đó xoay người đi ra ngoài.

Đường Hoan cũng đi xuống, theo hắn vào phòng bếp. Cô nam quả nữ ở chung một phòng đương nhiên là không ổn. Nàng là một tiểu ni cô hiểu lễ nghĩa, đương nhiên phải chú ý đến điều này.

Thấy nàng bước xuống, Tống Mạch hơi bất ngờ sau đó hắn liền hiểu được tâm tư của nàng. Mâu thuẫn ban đầu đều tiêu tán hết ngược lại càng cảm thấy khẩn trương. Hắn đưa lưng về phía nàng rồi đặt bàn xuống, lấy bát đũa trong tủ ra, còn có một cái bánh nướng và một đĩa dưa muối nhỏ, buồn buồn nói: “Tiểu sư phụ còn yếu, người cứ ngồi xuống dùng cơm đi. Nhà Tống mỗ nghèo…”

Đường Hoan vui vẻ bước đến trước mặt hắn, đỏ mặt cảm tạ: “Tống thí chủ khách khí rồi, Minh Tuệ mạo muội tìm đến, khiến thí chủ phiền toái như vậy, huynh còn cho ta ăn, Minh Tuệ đương nhiên vô cùng cảm kích.

“Vậy người ăn nhanh thôi, ta ra bên ngoài một lát.” Phòng bếp chật hẹp, nàng đứng lại gần, Tống Mạch thực sự không thể nào tự nhiên, đành bước nhanh ra ngoài.

Đường Hoan mỉm cười nhìn bóng lưng hắn, chưa ăn cơm vội mà đi đến gần lu nước, lấy gáo nước hình hồ lô múc nước lên uống.

Khi Tống Mạch quay đầu, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này.

Tim hắn lại đập rối loạn.

Nàng vậy mà lại uống nước, dùng cái gáo hồ lô của hắn uống nước.

Thực ra cũng chẳng có gì sai, trời thì nóng, nàng khát nước đương nhiên phải uống nước rồi. Nhưng mà cái gáo hồ lô này từ trước tới giờ chỉ có mình hắn dùng, nay nàng cũng dùng, môi của nàng cũng chạm vào nó.

Có lẽ, nơi môi nàng chạm vào, môi hắn cũng từng chạm?

Trong lòng Tống Mạch chấn động, vội vàng thu hồi tầm mắt, chạy sang vườn rau bên cạnh, không dám nhìn tiếp, mà hai má cũng nóng như lửa.

Sau đó hắn nhìn thấy thấp thoáng trong vườn rau mới ươm có một cây dưa chuột.

Trời nắng nóng, trên bàn cơm chỉ có một đĩa dưa muối và một cái bánh nướng áp chảo, nàng lại khát,
chắc sẽ rất khó nuốt?

Tống Mạch do dự một lát, nghĩ đến chuyện nàng đói đến ngất xỉu, cơ thể nhất định rất yếu, nên hắn hái thêm một ít dưa chuột rồi đi vào.

Đường Hoan đang ăn với tốc độ như hổ đói, không ngờ Tống Mạch lại đột nhiên bước vào, nàng … nghẹn, vì vậy đành vội vàng xoay người, đỏ mặt ho khan.

Tống Mạch nhìn cái bánh đã bị nàng ăn đến hơn nửa.

Hắn không khỏi buồn cười. Tiểu ni cô nhìn trông gầy yếu nhỏ nhắn, lại ăn được rất nhiều…Nhưng hắn nhớ lại lời nói của nàng, nàng nói nàng đã ba bữa không được ăn cơm. Đúng rồi, thời gian am
Ngọc Tuyền gánh nước hắn cũng nhớ một chút, bình thường bây giờ sớm đã gánh xong rồi, vì sao nàng vẫn còn đang làm việc?

Buổi sáng còn thấy nàng khóc, hay thật sự có chuyện gì?

“Tống thí chủ, ta, ta…” Đường Hoan đứng dậy, hai tay nhỏ bé xoắn vạt áo, xấu hổ đỏ bừng mặt.

Tống Mạch hiểu ý chuyển hướng đề tài: “Chỉ ăn bánh nướng áp chảo rất dễ bị nghẹn, tiểu sư phụ ăn thêm chút dưa chuột đi, sẽ dễ trôi hơn.”

Dưa chuột?"behe"

Đường Hoan giật mình khiếp sợ đến nỗi quên giả vờ xấu hổ. Đến khi Tống Mạch đưa dưa chuột tới,
nàng vẫn còn bị vây trong trạng thái kinh sợ, hai tay cứng ngắc đưa ra.

Tống Mạch vẫn chưa chú ý tới vẻ mặt biến hóa của nàng, bởi hắnphát hiện ra lòng bàn tay nàng đỏ bừng.

Lòng hiếu kì của hắn cuối cùng cũng không thể nhịn được, “Người, người vì sao bây giờ vẫn còn
gánh nước?”

Rốt cuộc cũng hỏi!

Trong lòng Đường Hoan vui vẻ, cúi đầu ngồi xuống, vừa vuốt quả dưa chuột trong tay vừa nhỏ giọng giải thích: “Hôm qua ta và sư muội không hóa được chút tiền nào, lại còn về muộn, sư phụ tức giận phạt chúng ta. Trên đầu sư muội có vết thương nên chỉ phạt quỳ một đêm trong phật đường, còn ta, sư phụ chê ta ngu dốt, phạt ta về sau đều phải gánh nước buổi sáng, đốn củi buổi chiều, từ này về sau không bao giờ cần niệm kinh nữa. Mới vừa rồi ta đánh đổ một thùng nước nên làm trễ nải thời gian dùng nước, sư phụ cũng không để lại bữa sáng cho ta nên ta đành tìm đến đây.”

Tống Mạch không hiểu sao cảm thấy thực phẫn nộ.

Tiểu sư phụ này bị nhục nhã như vậy, đã không thể kể rõ với ai, vậy mà sư phụ còn phạt nàng thật nặng, ngay cả bữa sáng cũng không cho ăn.

Không trách được nàng oan uổng mà khóc.

“Người, sư phụ người…” Hắn không nhịn được muốn trách móc sư phụ nàng, an ủi nàng.

Đường Hoan lắc đầu, giọng nói không giấu nổi cô đơn: “Không thể trách sư phụ rõ ràng là ta rất ngốc. Ta vốn cũng không có ngộ tính, làm chút việc nặng cũng phải thôi.”

Tống Mạch không biết nên nói cái gì.

Sau một hồi im lặng thật lâu, Đường Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, dường như đang quansát vẻ mặt hắn. Tống Mạch bị đôi mắt long lanh nước kia nhìn đến khẩn trương, đang định tránh ra, lại thấy nàng cúi đầu, sau đó từ từ nâng tay lên cắn quả dưa chuột, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, ngậm quả dưa chuột vào.

Cả người đột nhiên nóng lên.

Giống như nhận thấy tầm mắt nóng cháy của hẳn, tiểu ni cô chậm rãi giương mắt nhìn hắn, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc, trong miệng vẫn ngậm quả dưa chuột.

“Tống thí chủ, còn có việc gì sao?” Đường Hoan thẹn thùng rút quả dưa chuột ra ngoài, liếm liếm môi, vô tội hỏi hắn.

“…Không.” Tống Mạch xoay người bước ra đến cửa rồi bỏ chạy.

Đường Hoan mỉm cười gọi hắn lại, đến khi hắn quay đầu, nàng lắc lắc vật trong tay: “Tống thí chủ, cảm ơn dưa chuột của huynh, ta rất thích ăn!” Tống thí chủ, nếu huynh không ngại, ta còn muốn cả cây gậy trên người huynh nữa.

Ở trong mắt Tống Mạch, tiểu ni cô đứng nơi đó thẹn thùng đỏ mặt, đẹp như hoa đào tháng ba.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui