9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Lời còn chưa dứt, thắt lưng còn chưa cởi ra, nam nhân phía dưới đột nhiên xoay người vươn tay ôm lấy thắt lưng nàng, sức lực hắn rất lớn, Đường Hoan chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, nàng đã bị hắn đặt dưới thân. Nàng muốn nhìn hắn nhưng giọt nước trên trán hắn rơi vào mắt nàng, nàng sốt ruột lau đi, chợt nghe thấy nam nhân khàn khàn hỏi nàng: “Nàng thật sự muốn như vậy sao?” Tiếng thở dốc ồ ồ chẳng kém gì lửa nóng ngày ấy, phả vào mặt nàng.

Đường Hoan không dụi mắt nữa, nàng ôm cổ hắn, cố gắng nháy mắt cho bớt cay, mở mắt nhìn hắn, trong mắt như lấp lánh ánh sáng: “”Muốn, lần đầu tiên nhìn thấy chàng ta đã muốn chàng rồi. Tống Mạch, nếu chàng là nam nhân, bây giờ hãy làm đi! Lão nương đã không cần, chàng còn nhẫn nhịn cái gì?”

Con ngươi Tống Mạch đen như mực, nặng nề không nhìn ra chút cảm xúc nào: “Nàng lặp lại lần nữa.”

Đường Hoan không chút chần chừ nhìn lại nam nhân này: “Ta nói lão nương muốn chàng, từ lần đầu tiên gặp chàng đã muốn chàng, đã muốn…”

“Vậy nàng nhìn xem ta có phải nam nhân hay không!”

Tống Mạch gần như gầm nhẹ lên ngắt lời nàng, bàn tay to dùng sức lật một cái, Đường Hoan từ chủ động biến thành úp sấp xuống dưới. Nàng khônghiểu sao đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, nghĩ đến thân mình nàng bị hắn đè nặng đến không thể cử động, đang định quay đầu lại nhìn, bên tai liền truyền đến tiếng hắn cởi quần áo. Ngay sau đó, thắt lưng bị hắn nhấc lên cao, Đường Hoan còn chưa kịp phản ứng, hắn đã vội tách hai chân nàng ra, bàn tay to nhanh chóng xoa nắn hai cái ở bên dưới nàng, ngón tay ấn ấn nơi nào đó, sau đó không đợi Đường Hoan ngăn cản, hắn đã mạnh mẽ thẳng lưng, cứ như vậy ngang ngạnh xông vào.

“Đau…”

“Ưm…”

Tiếng nữ nhân khóc kêu thét lên, lấn át cả tiếng rên rỉ trong cổ họng nam nhân.

Cổ tay bị giữ chặt, Đường Hoan nằm rạp trên đệm, nước mắt không theo khống chế rơi xuống. Nàng không muốn khóc, nhưng giống như khi bụng đói không có cơm ăn, nước mắt cứ rơi thôi, nàng không ngăn được. Nàng muốn mắng người nhưng nàng không thể phát ra dù chỉ một tiếng, giống như chỉ cần hít một hơi cũng sẽ tác động đến phía dưới, đều có thể khiến nơi đó đau đớn vô cùng.

Tống Mạch, tên chết tiệt này, nàng muốn hái hắn chứ không phải bị hắn hái a!

Cái gì mà thành thật đáng yêu cơ chứ, tất cả đều là giả vờ a, hắn vẫn chính là gã lạnh lùng một kiếm cứa cổ nàng. Bây giờ không có kiếm, hắn liền dùng gậy gộc của mình đâm chết nàng!

Nàng đau đến cả người lạnh run.

Mỗi lần run rẩy một cái, nơi đó càng ngậm chặt nam nhân kia thêm.

Tống Mạch quỳ gối sau lưng nàng, không nhìn thấy mặt nàng. Nàng không nói lời nào, hắn cũng không biết nàng đang nghĩ gì nhưng hắn vẫn nhớ như in nữ nhân này trước đó mạnh miệng châm chọc hắn bao nhiêu, vì thế hắn giữ chặt thắt lưng nàng, rời khỏi nơi đó rồi lấy đà tiếp tục mạnh mẽ tiến vào, “Vì sao không nói gì? Phát hiện ta là nam nhân rồi ư?”

“Chết…chết tiệt, chàng là đồ chết tiệt!” Đường Hoan vất vả lắm mới khôi phục được chút sức lực,
nghe hắn nói thế, nàng lập tức gào thét mắng hắn.

“Chết tiệt? Chết tiệt có là nam nhân không?”

Tống Mạch nghe nàng phấn khích quát mắng hắn như thế, trái tim nhất thời quên đi mọi lo âu, đè chặt thắt lưng nàng độc ác tiến vào. Nàng rất chặt, từ trong ra ngoài chỗ nào cũng đều siết chặt hắn, lúc tiến vào khi lùi ra đều bị giữ lại, hắn không rõ có phải nàng cố ý không, hắn cũng không cách nào tự hỏi, trong đầu chỉ còn có vui sướng mãnh liệt, chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu, nếu đã là nàng muốn hắn, vậy hắn sẽ cho nàng, cho nàng thật nhiều!

Nam nhân phía trên chẳng có một tẹo dịu dàng nào, Đường Hoan vốn cũng không phải người có tính tình dễ dàng cam chịu, nhưng hắn quá lớn quá dài, kệ cho khô cằn cũng cứ dũng mãnh tiến vào, thực sự đau chết người ta mà. Thấy hắn càng ngày càng tàn nhẫn, Đường Hoan thực sự không chịu nổi nữa, òa khóc thật to: “Đau, đau, Tống Mạch, chàng là đồ chết tiệt, chàng muốn giết chết ta sao!”

Tống Mạch vội vàng dừng lại, giọng điệu ngập ngừng mang theo hoài nghi: “Đau thật sao?”

Đường Hoan khóc thút thít, nàng nên sớm nhớ rõ chứ, trước khi vào giấc mộng nàng cũng trải qua một lần đau như thế này, vì sao nàng lại quên cơ chứ?

Nàng giả vờ khóc trước mặt hắn cũng không phải một hai lần, Tống Mạch vẫn không tin nàng lắm, hắn chậm rãi buông thắt lưng nàng ra, sau đó lại không khống chế được, nhẹ nhàng dán lên lưng gầy của nàng, cúi đầu nhìn nàng. Vừa thấy liền hoảng sợ, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.

Khóc thật a…

Trong lòng hắn hoảng hốt, nâng thắt lưng định rút ra ngoài.

Đường Hoan nhận ra ý hắn, buồn bực ngăn hắn lại: “Chớ đi, chờ một lát sẽ tốt thôi.” Sớm muộn gì cũng đau, bây giờ đi ra ngoài, chốc lát tiến vào sẽ càng đau hơn.

Tống Mạch tiến không được lùi chẳng xong, chột dạ hỏi nàng: “Nếu đau như vậy, vì sao nàng, nàng còn muốn a?” Hắn chưa từng trải qua quan hệ nam nữ, nên không biết khi làm chuyện này nữ nhân sẽ cảm thấy thế nào. Lúc trước nàng nhiều lần quyến rũ hắn, hắn còn tưởng khi nữ nhân làm việc này sẽ rất sung sướng.

Đường Hoan oán hận trừng hắn: “Chàng không biết lần đầu tiên của nữ nhân sẽ rất đau sao? Nếu chàng dịu dàng một chút, ta chỉ đau một lát rồi thôi, nhưng chàng như vậy, cái gì cũng không làm cứ thế xông tới, chàng muốn lấy mạng ta à?”

“Ai bảo nàng…quên đi, ta vẫn nên ra ngoài thôi.” Tống Mạch không đành lòng cãi vã với nàng, ngẫm lại tốt nhất là thôi đi, tuy hắn rất thoải mái nhưng thấy nàng đau như vậy, hắn rất đau lòng.

Đường Hoan thật sự quá tức giận đến mức không thể thốt lên một lời nào. Nàng hao tổn biết bao tâm cơ mới câu hắn thành công, giờ chỉ còn cách kì hạn một tháng có mấy ngày, nếu hắn vì việc này mà kiêng dè, nàng chẳng những phải chết mà còn mất toi lần chịu đau này.

Nàng cúi đầu, buồn bực dạy bảo hắn: “Chớ rút ra, chàng hôn lên sau lưng ta, ta thả lỏng rồi sẽ không đau nữa.” Sư phụ đã dạy nàng cách làm thế nào để giảm bớt cơn đau lần đầu tiên.

“Có tác dụng sao?” Tống Mạch lo lắng hỏi.

Đường Hoan trừng hắn.

Tống Mạch đành phải nghe lời nàng làm việc, ngốc nghếch hôn lưng nàng.

“Ưm, đừng hôn hai bên, hôn dọc theo xương sống là được rồi, nơi đó là thoải mái nhất.” Phía dưới hắn bất động, bên trên lại hôn nàng rất thoải mái, Đường Hoan từ từ bình tĩnh lại, giọng nói cũng trở nên quyến rũ mềm mại hơn.

Tống Mạch nhận ra biến hóa của nàng, bên trong nàng dần ẩm ướt, hắn không nhịn được giật nhẹ, thở gấp hỏi: “Còn đau không?”

Đường Hoan cố ý không đáp lời hắn.

Tống Mạch nghiêng đầu, thấy hai má nàng đỏ ửng, trong lòng nóng lên, dùng sức nhích một chút: “Không đau chứ?”

Đường Hoan quay đầu nhìn hắn: “Ta muốn ở trên chàng.” Nàng muốn cưỡi hắn.

Tống Mạch nhìn sóng mắt nàng mênh mông, động tác càng thêm gấp gáp: “Ta hỏi nàng có đau không?”

Đường Hoan không chịu thua kêu nhỏ: “Ta, ta muốn ở trên, trên chàng.”

“Không đau nữa? Vậy chúng ta tiếp tục đi!”

Tống Mạch làm sao có thể để ý đến loại yêu cầu này của nàng, hắn lại một lần nữa nhấc mông nàng lên, mạnh mẽ đi vào. Đường Hoan không cam lòng bị hắn đàn áp toàn bộ quá trình, nàng không ngừng giãy dụa xoay thắt lưng, nhưng nàng càng cố tránh Tống Mạch lại càng cố ép tới, không cho nàng một cơ hội xoay người. Cuối cùng đến khi Đường Hoan nói muốn nhìn mặt hắn, Tống Mạch mới mềm lòng nâng một chân nàng lên, trực tiếp xoay nàng lại. Hắn ghé lên người nàng, vừađâm vào vừa hỏi nàng: “Bây giờ vừa lòng chưa?” Động tác càng lúc càng nhanh, có lẽ bởi khuôn mặt nàng hồng lên, hơi thở nàng dồn dập, tất cả đều quá mức quyến rũ khiến hắn muốn bắn.

Đường Hoan còn nhanh lên đỉnh hơn so với hắn, nàng còn cảm nhận được chùm sáng trắng quen thuộc.

Nàng không biết chùm sáng trắng kia xuất hiện là muốn mang nàng đến một giấc mộng mới hay là vì bị hắn đâm thoải mái quá nên đầu óc trở nên mơ hồ, nhưng nàng thực sự vẫn cảm thấy thời gian nàng ở chung với Tống Mạch còn chưa kéo dài bao lâu.

“Tống Mạch, Tống Mạch, chàng thích ta sao?” Nàng nắm chặt bả vai hắn, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt hắn.

Tống Mạch hôn đôi mắt mơ màng của nàng, “Thích, thích nàng, nữ nhân hư hỏng này.”

Đường Hoan nở nụ cười, khi hắn nhắm mắt tiếp tục lần va chạm cuối cùng, nàng ngẩng đầu ghé vào lỗ tai hắn nói: “Nhưng ta không thích chàng, Tống Mạch, chàng biết không, thực ra ta là một hái hoa tặc, đối với chàng tốt chẳng qua chỉ vì muốn hái chàng thôi.”

Khí nóng cùng chùm sáng trắng đồng thời đánh úp xuống, nàng không cần bận tâm xem nam nhân kia sẽ có phản ứng gì, chỉ dùng sức cắn lỗ tai hắn: “Tống Mạch, chàng nhớ cho kỹ, đây là lần đầu tiên, còn tám lần nữa, ta còn muốn hái chàng thêm tám lần!”

Thân thể hoàn toàn được bao phủ trong chùm sáng trắng, mịt mờ cùng hỗn độn, Đường Hoan giống như nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm, tình cảm trong đôi mắt đó rất phức tạp, phức tạp đến mức nàng không thể nào phân rõ.

Đường Hoan nhắm mắt lại, không phân rõ… nàng cũng không cần phân rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui