Trong mắt Nghịch Nhi, Hành Dục chẳng khác gì một con cáo được phóng đại ra mấy trăm lần, năm cô bốn tuổi rưỡi con cáo đột nhiên biến mất, ý định đem hắn đi nướng ban đầu của cô bị đổ vỡ, nhưng rồi thôi, cũng chỉ buồn một ít hôm rồi mọi chuyện cũng coi là do xui rủi cho đến tận mười hai năm sau con cáo đó lại xuất hiện nhưng với một vẻ ngoài khác.
Cô nghi vấn bản thân mình có đang tồn tại trong một không gian không hề thực tiễn?
"Ta nói ngươi này hồ ly! Chuyện ta làm chủ ngươi cũng đã nằm trong quá khứ, với lại lúc đó ta mang ngươi về còn nhằm mục đích khác chứ không hề tốt đẹp như ngươi tưởng, vậy nên bây giờ tôi không có nhu cầu đó nữa, cậu đi tìm chủ khác đi, họ sẽ đối tốt với cậu hơn tôi!".
??? Sao ??? Tìm chủ khác tốt hơn ??? Vậy khoảng thời gian hắn chuyên tâm tu luyện cực khổ như vậy là vì cái gì ???
"Nghịch Tiểu Nhi, em nói gì vậy hả, em...!em...!hức...!tôi vì muốn được ở gần em mà nhẫn nhịn chịu đựng mười hai năm...!hức...!hức...!giờ em lại bỏ rơi tôi, vậy công sức tôi bỏ ra là vì cái gì chứ?".
Nước mắt cáo long lanh như hạt ngọc đọng trên cánh hoa đào, Nghịch Tiểu Nhi không biết phải làm thế nào cho đúng, trước mắt phải dỗ nín hắn trước đã.
"Mới nói có mấy câu đã khóc rồi! Hồi đó mang ngươi về ta nhớ ngươi lầm lì lắm mà! Cào cấu ta suốt, thời gian qua ngươi ăn trúng thứ gì rồi vậy?".
Hành Dục khóc sướt mướt chẳng để ý tới lời cô vừa nói, hắn vừa khóc vừa dụi mắt làm hai mắt sưng đỏ ửng hết lên, Nghịch Nhi nhìn mà lòng áy náy.
"Ngươi nín trước đã, thật sự bây giờ ngươi lớn chừng này rồi bảo ta nuôi ngươi, ta biết nuôi làm sao? Ngươi có còn ăn xúc xích như hồi trước không ta lấy cho ngươi ăn!".
Nghịch Nhi vừa lau nước mắt cho hắn vừa cố dỗ, hắn sướt mướt như con nít vậy!
"Mục đích để ta tu thành người không phải quay về đây để tiếp tục gây rắc rối cho em, em có thể cho tôi một danh phận để đường đường chính chính bên cạnh hầu hạ em không?".
Lại hầu hạ.
Tiểu Nhi ngồi chống cằm nhìn hắn, giải thích.
"Tôi không cần người hầu hạ, cậu cũng không cần chờ tôi cho phép, chúng ta có thể làm bạn".
"Làm bạn thì tôi có thể ôm em, hôn em, làm chuyện nam nữ hay làm tùy thích không?".
Làm chuyện nam nữ? Nghịch Nhi vội lấy tay bịt miệng hắn lại, "Ai dạy cậu nói mấy từ đó vậy hả? Làm bạn thì nắm tay đã là thể hiện tốt tình bạn rồi, những chuyện đó tất nhiên là không?".
"Gì chứ, hồi trước tôi còn cắn, mút em được giờ ôm thì không được sao?", Nghịch Nhi lập tức lắc đầu biểu tình chắc nịch là không thể được.
Con cáo này hẳn khi xưa đã nhìn thấy chú với dì làm chuyện bừa bãi trong nhà bếp rồi, buổi sáng Diệp Chi Chi đi học rồi liền xem như nhà không còn ai mà thỏa sức la hét, Nghịch Nhi khi đó còn nghĩ bọn họ làm chuyện gì nên không dám xuống lấy nước uống còn con cáo kia tính tình lại năng nổ hơn ai hết, nghe thấy tiếng động hẳn đã lén cô chạy đi hóng chuyện.
"Cậu nghe này, tôi có thể cho phép chuyện cậu ôm...ừm...!còn mấy chuyện khác thì không được, những chuyện vượt quá giới hạn như những gì quá khứ cậu đã nhìn thấy chỉ có vợ chồng hợp pháp mới yêu thương nhau như thế! Cậu đã hiểu chưa?".
Mặt Hành Dục tiếc nuối vô cùng lao tới ôm ngang eo Nghịch Nhi, làm nũng nài nỉ, "Hướng dương luôn hướng mặt về phía Mặt Trời cho đến khi hoa tàn trở nên héo úa, Mặt Trời chẳng lẽ không nhìn ra?".
"Mặt Trời không phải nhìn không ra, mà cả vườn hướng dương biết được bông hoa nào mới thực sự hướng về Mặt Trời?", Nghịch Nhi giúp hắn lau khô nước mắt còn ướt trên mi, giọng cô trong trẻo cất lên trong không gian lặng thinh không một tiếng động, "Nói thật, tôi rất vui vì cậu đã trở lại!".
"Ừm! Tôi thực sự rất nhớ em! Tôi sẽ tiếp tục chờ đến ngày em chủ động muốn làm chuyện người lớn với tôi mới thôi!".
"Biến thái, nói tới cỡ đó ngươi còn chưa hiểu hả? Còn giở trò biến thái coi chừng ta đem ngươi đi hầm củ cải đó!", cô đá hắn bay xuống giường rồi rút chăn quấn lại nằm xuống ngủ, Kỷ Hành Dục lại mặt dày bò lên giường nằm sau lưng Nghịch Nhi ôm cô ngủ hết đêm.
7h sáng hôm sau Nghịch Nhi mới choàng tỉnh dậy, nắng mặt trời đã chiếu hết vào phòng, Tô Nhật bước ra từ trong phòng tắm bắt gặp cô vừa tỉnh dậy liền mỉm cười đi tới, "Ngủ ngon không con gái?".
Nghịch Tiểu Nhi mặt còn ngáy ngủ, ngáp ngắn ngáp dài, "Rất ngon là đằng khác nữa đó mẹ! Hôm nay mẹ có dự định chuyện gì không?".
"Có đây! Lát nữa mẹ sẽ rủ cha con đi mua sắm, khó khăn lắm ông ấy mới chịu đi đó, con đi chung với cha mẹ luôn nha!".
"Con không làm phiền thời gian hạnh phúc của hai người đâu.
Cha đâu rồi mẹ?.
"Một đứa bé có vẻ ngoài siêu ưu tú và ông chồng cực phẩm của mẹ đang nói chuyện về đề tài kì quang thế giới ở bên dưới phòng khách đó con gái!", Tô Nhật phấn khích kể, đủ cho cô có thể mường tượng ra vẻ ngoài của "đứa bé" mà bà nói rất ấn tượng.
Cô mỉm cười đặt chân xuống giường, "Hiếm có người nói chuyện hợp ý với cha lắm!.
"Phải phải, con đi vệ sinh cá nhân đi, mẹ có món quà cho con ở trong đó, giờ mẹ đi làm sandwich cho cả nhà! Hẹn gặp cục cưng sau vài phút nữa!", bà hối thúc Nghịch Nhi rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Thường ngày đi làm cùng cha mẹ luôn phải cực kì nghiêm túc vậy nên những dịp như này chính là khoảng thời gian thảnh thơi dành cho cả hai người họ..