9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!

Một thời gian sau.

Tiết trời cuối xuân đầu hạ lúc nào cũng ẩm ướt, suốt mấy ngày nay ngày nào trời cũng đổ mưa, có khi mưa to có khi mưa nhỏ, khi mưa rào, khi mưa phùn. Mới sáng sớm ngày đầu hè trời đã đổ một trận mưa dầm dề, trời đất tối đen, gió thổi cuồn cuộn, người người trong nhà chỉ biết thở dài mặc áo mưa mà ra đường đi làm việc.

Trong căn nhà kiểu Âu sang trọng, một đứa bé khoảng tầm một tuổi đang nằm cuộn tròn như hạt đậu trên tấm chăn bông đặt giữa nhà, không gian nhà ấm áp xen lẫn tiếng nhạc du dương hài hòa và Kỷ Hành Dục đang ngồi dưới đất làm nốt công việc và vừa chăm con.

Lâu lâu anh lại quay sang trêu bé một tí cười rôm rả khắp nhà rồi lại tiếp tục làm việc, trên lầu là phòng ngủ nơi Nghịch Tiểu Nhi vẫn còn đang say giấc, tối qua công ty cô có việc đột xuất buộc tất cả phải tăng ca làm để nghĩ lễ đúng lịch, cô cũng phải tăng ca nên thành ra gần đến ba giờ sáng cô mới về tới nhà. Vừa về đến nơi cả người cô đã mệt lả, là anh đã chờ sẵn từ trước ở đó mà mở cửa bế cô ra đem vào nhà.

Nghịch Nhi còn thì thầm bên tai anh, “Có chồng thật tốt a, em giờ chỉ muốn ôm anh mà ngủ, con ngủ chưa vậy?”.

“Con ngủ mấy giấc rồi đấy, không phải em gọi điện báo thì có lẽ anh đã đến công ty tìm em luôn rồi”.

“Uhm… nhiều việc quá nên em về muộn…”.

“Đừng làm việc quá sức, còn chồng em cơ mà”.

“Em biết rồi, em luôn tin tưởng vào anh mà”.

Anh đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng rồi đặt cô nằm xuống giường, Nghịch Nhi vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi, anh giặt một cái khăn mang ra lau mặt cho cô xong giúp cô thay đồ rồi liền lên giường ôm cô ngủ nốt đến sáng.


Hôm nay là ngày lễ thế nên anh và cô đều được nghỉ, theo lịch trình thì hôm nay cả nhà sẽ cùng đi chơi sau đó sẽ đi ăn cùng nhau. Kỷ Hành Dục vừa làm xong việc thì quay ra ôm lấy bé đùa giỡn, hai cha con còn đang cười chí chóe thì trên lầu vọng xuống tiếng nói.

“Hai cha con chơi vui nhỉ?”.

Nghịch Tiểu Nhi nở nụ cười tươi rói nhìn hai cha con anh đang cười tít cả mắt. Cô đã dậy cách đó tầm mấy phút mà chuẩn bị, cô mặc trên người bộ váy dài ngang gối kèm khoác bên ngoài một chiếc vest dài, mái tóc uốn xoăn dài lượn lờ ở sau lưng, tôn lên một phong thái thời thượng và sang trọng.

Kỷ Hành Dục thấy cô liền hỏi.

“Sao em không ngủ thêm, còn sớm mà”.

Nghịch Tiểu Nhi bước xuống cầu thang, vừa đi vừa trả lời.

“Hiếm hoi có ngày lễ được nghỉ, em muốn chơi cùng hai người, anh chuẩn bị đi, chúng ta đi chơi”.

Anh bế con trai bồng trên tay đi về phía cô, Nghịch Nhi đón lấy thiên thần nhỏ kèm theo nụ hôn dành cho chồng rồi rẽ vào bếp lấy ra chai nước uống, anh để mẹ con cô dưới bếp ăn uống no bụng còn mình thì lên lầu thay đồ.

Nghịch Tiểu Nhi ôm tiểu thiên sứ trắng trẻo mềm mại trong lòng, trò chuyện với bé.

"Tối qua con ngủ ngon không hả baby?

Tối qua mami bận nên về trễ mà không trò chuyện với con được, baba trò chuyện với con có vui không?

Chúng ta đợi baba thay đồ rồi cả nhà chúng ta đi chơi nha, baby muốn đi đâu hả?".

Bé con hưởng ứng lại lời nói của cô vô cùng nhiệt tình mà quơ tay quẫy chân, chiếc miệng chúm chím cứ i a không ngớt…

“Nay chúng ta tới nhà chú Quản chơi nha, ở đó có tiểu cô nương xinh xắn lắm, chúng ta đi làm quen ha baby”.

Kỷ Hành Dục thay đồ xong thì nhanh chóng đi xuống, anh xách túi và mang hết các đồ dùng cần thiết cho hai mẹ con cô rồi cả nhà họ cùng xuất phát.

“Xuất phát thôi”.




Cách đó không xa cũng có một gia đình đang chật vật vì dậy muộn.

“Cái đồng hồ này làm sao đấy, đã hai lần em suýt dậy muộn vì nó rồi, anh xem mà thay pin hay luôn cái mới đi nha”.

An Vỹ vừa tốc chăn chạy vào nhà vệ sinh vừa cằn nhằn chiếc đồng hồ, cả nhà đều dậy muộn.

“Anh biết rồi, để lát anh xem”, anh chạy sang phòng bên cạnh ôm lấy tiểu cô nương bé bỏng cũng vừa thức dậy oe oe mà đem bé đi thay đồ.

Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, cửa nhà họ đột ngột vang lên tiếng chuông, Hắc Quản còn đang cuốn trong đống quần áo em bé không xuống được thì Nghịch Tiểu Nhi đã mở cửa đi vào, phía sau là Hành Dục đang bế tiểu tử nhà anh ôm anh chắc nịch và xách hai chiếc túi hai bên.

Nghịch Tiểu Nhi lớn tiếng gọi, “Hello, cả nhà!”.

Cô còn đang loay hoay thì thấy Hắc Quản bế em bé bước xuống, mặt mày vẫn còn ngáy ngủ, đầu tóc rối xù kèm theo bộ đồ ngủ hình con gấu vẫn còn chưa thay. Kỷ Hành Dục vừa thấy đã cười đến đau cả bụng, Tiểu Diệu nhìn baba cười sảng khoái không hiểu gì cũng toe toét cười theo, cô nhìn cha con họ mà cười khổ đi tới đón thấy bé trong tay Hắc Quản.

“Cả nhà tôi làm phiền hai người rồi nhỉ, để tôi chăm bé cho”.

“Được rồi, chờ chốc An Vỹ xuống ngay, do tối qua cày phim nên…”.

Kỷ Hành Dục chậc lưỡi lắc đầu, bộ dạng nhóc nhỏ cũng bắt chước theo anh, “Mấy người đúng là sung sướng ghê chưa!”.


“Ngươi không nói móc ta là ngày nay ngươi ăn không ngon hả?”.

“Phải đấy!”.

" i…aaa".

" oe… ức…".

Hai người họ vừa cải nhau thì bên này hai nhóc con nhỏ cũng chí chóe làm ồn, Kỷ Hành Dục vội ôm bé con lên dỗ dành, còn Nghịch Nhi thì vỗ về bé con của Hắc Quản, hai đứa nhỏ hơn kém nhau chừng mấy tháng tuổi, một trai một gái tính tình lại trái ngược nhau hoàn toàn.

Tiểu Diệu tính tình giống cha, bốc đồng nóng nảy khó dỗ dành còn Tiểu Yêu thì giống Hắc Quản, tính tình có vẻ trầm hơn hẳn, xong tụi nhỏ đứa nào cũng đáng yêu.

Lát sau đợi Hắc Quản và An Vỹ chuẩn bị xong thì bọn họ cùng nhau đi đến Trung tâm thương mại, nói là cùng đi chơi nhưng đến chỗ này thì chỉ có cô và An Vỹ hưởng thụ còn hai người kia thì mỗi người một cục bế bồng chăm nom.

" i… a… ô".

" a… a… e".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận