9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Bên ngoài ban công, hoa cỏ mà Mạc Hân Hy và Tô Cẩm trồng trở thành một đống lung tung, lộn xộn, đến giá để hoa cũng ngả nghiêng muốn rơi xuống đất, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống.

Căn phòng khách giống như bị thổ phỉ tràn qua cướp bóc.

Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy hít sâu một lát rồi mới bình tĩnh lại được.

Nhưng tâm trạng vừa trở lại được bình tĩnh, trên tầng hai lại vang lên tiếng huýt sáo của Lục Thần Húc.

Vẻ mặt Lục Thần Húc có vẻ hơi làm quá: “Wow, nhà chúng ta bị thổ phỉ vào cướp sao?”
Lục Tấn Khang nhìn Lục Vũ Bách và ba đứa em gái rồi lắc đầu: “Anh cả, thổ phỉ mà anh nói chắc là bốn đứa này”
Lục Vũ Tuấn bình thường không dễ tức giận cũng không kìm được nói: “Lục Bảo, bọn anh bảo em chơi với các em một lúc chứ không phải bảo em phá nhà”
Nói xong, cậu bé lại lo lắng nói: “Nhanh lên, trước khi bố mẹ nổi giận bọn anh sẽ giúp em dọn dẹp phòng khách lại như cũ”
Nhìn thấy phòng khách như một bãi chiến trường, Lục Vũ Bách và ba cô gái nhỏ cũng nhanh chóng nhận ra lỗi sai của mình.

Lục Vũ Bách đi đầu, mấy đứa bé nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy: “Bọn con xin lỗi bố mẹ, vừa nãy bọn con mải chơi quá, không biết phòng khách lại thành ra như vậy.


Hai người đừng tức giận, bọn con lập tức thu dọn lại đây”
Nói xong, cậu bé dẫn ba cô em gái thu dọn lại đồ đạc.

Lục Minh Húc, Tấn Khang, Vũ Tuấn đang ở tầng hai nhìn thấy vậy cũng nhanh chóng đi xuống gia nhập vào đội ngũ dọn dẹp.

Nhìn thấy mấy anh chị em bọn trẻ cùng đoàn kết dọn dẹp phòng khách, huyết áp vừa vọt lên cao của Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy mới từ từ hạ xuống.

Mỗi đứa một tính một nết, đúng là ngày nào cũng có bất ngờ.

Sắp xếp hết mọi chuyện xong, Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ dẫn theo Thần Húc, Vũ Tuấn và Tấn Khang cùng lên máy bay đi sang châu Âu.

Không biết là trùng hợp hay ông trời sắp xếp, lúc bọn họ lên máy bay không ngờ lại gặp hai người quen.

Người đầu tiên mặc vest công sở, đeo kính râm, cả người toát lên cảm giác cao cao tại thượng, người xa lạ đừng lại gần.

Người này chính là Mộ Dung Lãnh Nhu.


Lúc đầu bọn họ cũng không nhận ra Mộ Dung Lãnh Nhu nhưng lúc lên máy bay, mấy đứa nhỏ chạy nhanh quá, không cẩn thận đâm vào người cô ta.

Người đàn ông có vẻ như trợ lý và vệ sĩ đứng bên cạnh lập tức xách Thần Húc lên, thái độ hằm hằm hung dữ như muốn giết người.

Lục Khải Vũ nhanh chóng bước tới gần, cướp lại con trai từ tay của đối phương.

“Con trai tôi va vào hai người là lỗi của nó nhưng anh ra tay độc ác như vậy có phải là hơi quá đáng rồi không?”
Nói xong, anh cúi đầu nhìn Thần Húc: “Đại Bảo, con không sao chứ?”
Vừa nãy đối phương dùng lực quá mạnh nên giờ cổ tay của Thần Húc đã đỏ ửng lên một mảng.

“Bố, con không sao” Mặc dù cậu bé nói vậy nhưng Lục Thần Húc cũng có thể nhận ra được sự sợ hãi trên khuôn mặt nhỏ của cậu con trai.

“Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã làm loạn ở nơi công cộng, vừa nhìn đã biết là con nhà thiếu giáo dục.

Anh không dạy nó thì để tôi dạy” Giọng nói của người đàn ông đối diện không ngờ lại hằn học, khó chịu như vậy.

Lục Tấn Khang nhìn người đàn ông đó rồi nhíu mày: “Chú, vừa nãy bọn cháu không cẩn thận va vào người chị gái này là lỗi của bọn cháu.

Bọn cháu xin lỗi, bọn cháu không nên chạy nhảy linh tinh ở nơi công cộng”
“Nhưng một người lớn như chú lại so đo tính toán chuyện nhỏ này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận