9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Cô ta chỉ tốt nghiệp trung học cơ sở, nếu như không phải có hàng xóm giới thiệu thì chắc chắn sẽ không tìm được bất kì một công việc tốt nào trên Hà Thành này.

Vừa nghe thấy Lưu Lệ kêu mấy đứa nhỏ là cậu chủ, mẹ Lục cảm thấy có chút không vui, vội vàng lên tiếng: “Lưu Lệ à, chúng ta cũng có thể xem như có quan hệ với nhau, cô đừng gọi mấy đứa nhóc đó như thế.

Thế này đi, cô cứ kêu tên bọn chúng là được rồi, còn nữa cô cũng không cần phải gọi con trai tôi là Tổng giám đốc Lục làm gì, cứ gọi nó là Khải Vũ là được rồi! Cô lớn hơn thằng bé, vì thế gọi là Tổng giám đốc.

Lục thì cũng không được tự nhiên cho lắm” Sau đó, mẹ Lục thấy Lưu Lệ vẫn còn đang cầm giỏ đồ thì vội vàng đưa tay đẩy cô ta một cái: “Mau đi phơi quần áo nhanh đi!” Lúc này Lưu Lệ mới vội vàng chạy lên sân thượng phơi quần áo.

Đối với cách làm việc này của mẹ mình, Lục Khải Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Mẹ… Sao mẹ lại không thương lượng với Hân Hy một chút trước khi quyết định?” Mẹ Lục trừng mắt: “Mẹ là mẹ của con, còn thương lượng gì nữa chứ? Có cái gì để mà thương lượng?” Sau đó, mẹ Lục nhanh chóng kéo Lục Khải Vũ sang một bên, nhỏ giọng giới thiệu Lưu Lệ với con trai của mình.


“Con cứ yên tâm về người này, nhân phẩm của cô ấy chắc chắn không có vấn đề gì đâu.

Mẹ đảm bảo với con đấy.

Con nhìn cô ấy một chút đi, cảm thấy đáng thương biết bao!” Sự đồng cảm bắt đầu lan tràn nơi mẹ Lục.

Lục Khải Vũ nhìn thời gian một chút, khi thấy đã hơn năm giờ thì gật đầu một cái: “Thôi được rồi, nếu mẹ đã nói người này tốt vậy thì chúng ta cứ để cô ấy thử việc một tháng đi!” Sau đó, anh nhìn lên lầu rồi lên tiếng: “Đại Bảo, Tam Bảo, Ngũ Bảo mau đi thôi, mau đến lớp võ thuật thôi nào” Lúc Mạc Hân Hy trở về từ tập đoàn Long Thành thì đã là bảy giờ tối, khi cô đi đến trước cửa tiểu khu nơi họ ở thì vừa vặn gặp được ba đứa nhỏ và Lục Khải Vũ vừa từ lớp học võ về.

“Mẹt”
“Mẹt”
“Mẹt” Ba đứa nhỏ nhìn thấy cô thì chạy nhanh về phía cô, sau đó ôm chặt lấy cô.


Thấy trên mặt ba đứa đầy mồ hôi, cô nhanh chóng lấy khăn giấy ra rồi lau mặt cho chúng: “Hôm nay là ngày đầu mấy đứa học võ, có thấy mệt chút nào không?”
Ba đứa nhỏ nhanh chóng lắc đầu: “Không mệt ạ! Bố vẫn luôn ở trong lớp chờ tụi con học xong!”
Đang nói, bụng của Ngũ Bảo đột nhiên phát ra tiếng “Ọt ọt”, cậu bé ngượng ngùng lên tiếng: “Thế nhưng cảm thấy có chút đói bụng.”
Mạc Hân Hy vừa nghe thấy con trai bảo bối của mình kêu đói thì vội vàng nói: “Được rồi, khi về nhà mẹ sẽ làm cơm cho mấy đứa ăn.

Mẹ xin lỗi nhé, hôm nay ở công ty có chút bận rộn nên mẹ về trễ.”
Lý Duy Lộc đã gọi điện thoại cho cô từ trước bảo rằng mình đã tỏ tình Tô Cẩm thành công, sau đó anh ấy đã đưa Tô Cẩm về quê mình một chuyến, cũng phải ba bốn ngày nữa mới trở về được.

Vì thế cô cho rằng ở nhà không có ai làm cơm!
Lúc này ba đứa nhỏ đã nhanh chóng chạy về phía sảnh chuẩn bị bấm thang máy.

Lục Khải Vũ đưa tay ôm lấy eo của Mạc Hân Hy, dịu dàng lên tiếng: “Vợ à, em có mệt không? Em cũng không cần lo lắng như thế, mẹ đã tìm cho chúng ta một người giúp việc mới, đoán chừng cơm tối đã được chuẩn bị xong rồi!”
Mạc Hân Hy nghe thấy thế thì cảm thấy có chút ngạc nhiên: “Nhanh như vậy mà đã tìm được người giúp việc rồi sao?”
Lục Khải Vũ gật đầu một cái: “Đúng thế, chuyện liên quan tới các cháu của mẹ thì từ trước tới giờ mẹ luôn làm việc vô cùng mau lẹ.”
Mạc Hân Hy thấy trên trán anh lấm tấm mồ hôi, thì ôm lấy cánh tay anh: “Ông xã à, hôm nay phải đến lớp học võ cùng mấy đứa nhỏ, cực cho anh quá!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận