9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Hàn Tương Trúc gật đầu: “Em còn chưa uống, anh Vũ Tuấn, anh uống đi!” Lục Vũ Tuấn nhìn cô ấy một cái thật sâu, sau khi mở nắp chai liền ngẩng đầu lên uống một ngụm nước, cậu kéo một chiếc ghế ngồi xuống dưới bóng cây bên cạnh cô ấy.

“Anh khi nãy thấy em nhìn lên bầu trời rất nhập tâm, có thể nói cho anh biết em đang nghĩ gì không?”
Hàn Tương Trúc nhìn cậu chằm chằm, đột nhiên khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Anh Vũ Tuấn, anh thật là cứng nhắc!” Nói xong, cô ấy duỗi ra ba ngón tay, ngửa đầu, đuôi ngựa phía sau hơi hơi nghiêng: “Sau khi anh tới đây, đây đã là lần thứ ba anh hỏi rồi!”
Bộ dạng nghịch ngợm này của cô ấy và bộ dạng thiếu nữ khi nãy vẻ mặt điềm tĩnh suy tư quả thực như hai người khác nhau, nhưng trong mắt Lục Vũ Tuấn, cậu cũng cảm thấy nhịp tim của mình lại lặng lẽ tăng tốc.

“Vậy sao? Nhưng em lại không chịu nói với anh” Giọng cậu nhẹ nhàng hơn những gì bản thân có thể cảm thấy.

Hàn Tương Trúc lại ngẩng đầu nhìn trời: “Em vừa mới nhớ tới một câu thơ, thật khâm phục đầu óc và trí tuệ của người xưa: “Ồ? Câu nào?” Lục Vũ Tuấn tò mò.

“Không quan tâm thiệt hơn, nhìn trước sân hoa nở hoa tàn, vô tình đánh mất, nhìn lên những đám mây bình dị trên bầu trời “Hàn Tương Trúc giọng nói trong trẻo trầm thấp, không gấp gáp không vội vã, nhàn nhạt giống như hương hoa trong gió.

Lọt vào tai Lục Vũ Tuấn, giống như một khúc ca êm tai, cậu có chút say mê.

“Hàn Tương Trúc, nhanh lên, cuộc thi chạy ba nghìn mét của lớp trưởng đã bắt đầu rồi.

Cậu báo danh tham gia đội cổ vũ đó!” Ở đẳng xa, một giọng nữ sắc bén đã phá vỡ thời gian tiếp xúc ngắn ngủi giữa Lục Vũ Tuấn và Hàn Tương Trúc.

Hàn Tương Trúc lập tức đứng lên: “Anh Vũ Tuấn, em phải đi qua đó rồi, anh nghỉ ngơi một lát đi!” Lục Vũ Tuấn gật đầu, thấy cô ấy có vẻ hơi luống cuống, cậu cẩn thận dặn dò: “Đi đi, cẩn thận!” Hàn Tương Trúc mặc đồng phục học sinh mùa thu màu xanh trắng, giống như một chú chim vui vẻ, chạy như bay trên đường chạy của bãi tập.

Lục Vũ Tuấn nhìn theo bóng lưng của cô ấy, trên lông mày khẽ nhếch một nụ cười.

Cách cậu không xa, Bạch Lâm Yên được mọi người công nhận là hoa khôi của lớp, lúc này đang uống trà sữa, nhưng cuộc đối thoại và tương tác giữa Lục Vũ Tuấn và Hàn Tương Trúc khi nãy đã bị cô ta nhìn trộm được hết.

Đặc biệt là Lục Vũ Tuấn ở trên lớp luôn tỏ ra cao lãnh, lạnh lùng, lại nở một nụ cười thân thiện với Hàn Tương Trúc.

Bạch Lâm Yên cắn mạnh ống hút.

Một đứa con gái của bảo mẫu, cô dựa vào cái gì!
Trên sân tập ở đằng kia, cuộc thi chạy đường dài 3 nghìn mét dành cho học sinh lớp 8 đã bắt đầu.

Là một thành viên trong đội cổ vũ của lớp, Hàn Tương Trúc đứng trong đám đông cũng có vẻ hơi phấn khích.

“Lớp trưởng cố lên, lớp trưởng cố lên!”Bản thân hòa chung với bầu không khí của đội cổ vũ, cô ấy cũng cùng hét lên.

Lục Vũ Tuấn ánh mắt xuyên qua từng tầng lớp người, rơi vào trên người cô ấy, trong ánh nắng mùa thu, đôi má của cô gái ửng hồng vì phấn khích, mồ hôi trên chóp mũi cũng nhàn nhạt mờ ảo.

Cậu lạ lùng cảm thấy nhịp tim của mình tăng nhanh trở lại!
Cuộc thi đấu chạy đường dài 3 nghìn mét là bài kiểm tra sức bền, lớp trưởng của lớp Hàn Tương Trúc là Lạc Vinh Quyết, ở trong khối lớp 8 cũng được coi như là một hot boy rất nổi tiếng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui