9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Thư viện của trường trung học Vĩnh Cửu nằm trên tầng 3 của dãy nhà dạy học đối diện với sân vận động.

Đứng trên hành lang bên ngoài thư viện, có thể phóng tâm mắt bao quát toàn bộ sân vận động.

Lục Vũ Tuấn lặng lẽ đứng đó, nhìn Hàn Tương Trúc và Lạc Vinh Quyết đang đi chậm rãi quanh đường chạy của sân vận động.

Trái tim cậu lại trở nên cáu kỉnh một cách khó hiểu.

Trên sân vận động bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, Hàn Tương Trúc lãnh đạm nói: “Lớp trưởng, có gì cứ nói thẳng, tôi còn phải về nhà nữa!” Nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của cô ấy, Lạc Vinh Quyết sửng sốt một chút, sau đó lộ ra vẻ thư thái: “Xem ra những tin đồn kia đều là sai sự thật!”
“Cái gì?”Hàn Tương Trúc khó hiểu nhìn cậu ta, nhưng rất nhanh liền hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu ta.

“Tất nhiên là giả rồi.

Lớp trưởng, cậu không nghí là tôi thích thâm cậu đấy chứ?”Hàn Tương Trúc vì tức giận, bất giác cao giọng.

Lạc Vinh Quyết thở phào nhẹ nhõm: “Không phải thì tốt!
Chúng ta còn nhỏ nên dành hết tâm sức cho việc học.

Tôi biết cậu là một cô gái có nhiều hoài bão.

Vì mẹ cậu nỗ lực học hành nhé!” Cậu ta không nói ra chuyện hôm đó nghe trộm được cuộc nói chuyện của cô ấy và Bạch Lâm Yên ngày hôm đó, nhưng với tư cách là bạn cùng lớp, cậu ta muốn động viên cô ấy.

Chỉ là lời động viên trong lúc vô tình của cậu, nhưng đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm và mỏng manh nhất trong trái tim Hàn Tương, mắt cô ấy đỏ lên.

Đúng vậy, từ trước tới nay, cô luôn tự nhủ lòng mình phải nỗ lực vì mẹ, chăm chỉ học hành, sau này tìm một công việc tốt, báo đáp công ơn dưỡng dục của mẹ, để mẹ về già được hạnh phúc khỏe mạnh.

Và cô ấy vẫn luôn làm như vậy.

Áp lực từ thế giới bên ngoài càng lớn, sức bật của cô ấy càng mạnh mẽ và cô ấy có thể dùng hết sức mình để nỗ lực.

Hàn Tương Trúc, cô ấy nhất định phải chứng minh cho những người coi thường cô ấy thấy, cho dù cô ấy là con gái của một bảo mẫu, cô ấy cũng có thể sống cuộc sống của riêng mình mà không cần dựa vào bất cứ ai, sống cuộc sống mà cô ấy mong muốn.

Tuy nhiên, bây giờ đột nhiên có một người con trai không mấy thân thiết với cô ấy, cậu ta có thể nhìn thấu nội tâm cô, cà động viên chân thành của cô ấy như vậy, Hàn Tương Trúc luôn giả vờ tỏ ra mạnh mẽ, lúc này có chút không khống chế được.

Lạc Vinh Quyết nhìn những giọt nước mắt sắp rơi của cô ấy, cậu ta hơi sững sờ, hình như khi nãy cậu ta cũng chưa nói gì cả!
“Cái đó, Hàn Tương Trúc, đại hội thể thao hôm đó tôi cố tình tránh sang một bên, hại cậu bị thương, xin lỗi! Nếu như bây giờ đã nói rõ rồi, tôi hi vọng cậu sẽ chăm chỉ học tập, chăm chỉ thực hiện ước mơ của mình!” Nói xong, Lạc Vinh Quyết đang định xoay người bỏ đi, nhưng cậu lại thấy nước mắt của Hàn Tương Trúc đang trào ra, cậu bực bội dậm chân, lấy trong túi ra một gói khăn giấy, nhét vào tay cô ấy.

“Tôi đi đây, cậu đừng khóc, cậu như vậy, người này không biết còn tưởng rằng tôi bắt nạt cậu đấy! Tạm biệt!” Nói xong, Lạc Vinh Quyết đầu cũng không quay lại, nhanh chóng chạy.

Lúc này cậu ta cô cùng hối hận, tại sao tự dưng lại rảnh dỗi lại đi tìm một cô gái nói rõ ràng? Đây rõ ràng đó đều là tin đồn, Hàn Tương Trúc trong trường chưa từng nhìn thẳng vào bất kỳ nam sinh nào, làm sao mà thích cậu ta được!.

ngôn tình hài
Ây ya, cậu ta vẫn là quá tốt bụng, quá tọc mạch!
Trên hành lang của thư viện, không biết từ khi nào bàn tay của Lục Vũ Tuấn đã nắm lại thành một nắm đấm.

Vì khoảng cách xa nên cậu không nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ.

Theo góc nhìn của Lục Vũ Tuấn, chỉ thấy hai người bắt đầu rất êm đềm như hai người bạn tốt đi dạo với nhau, sau đó, không biết Lạc Vinh Quyết đã nói gì, Hàn Tương Trúc liền thất thần cúi đầu.

Cuối cùng, Lạc Vinh Quyết đưa cho cô ấy một thứ gì đó, sau đó rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận