9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Sau khi quyết định mọi chuyện xong, cô lấy một hơi thật sâu rồi đi xuống nhà.

Lúc này, bố mẹ Tống Hàn cùng Phan Xuyến An đang nói chuyện lúc nhỏ của Hàn Tương Trúc.

“Anh chị không biết đâu, Tương Trúc nhà chúng tôi là học sinh xuất sắc của Trường trung học Nham Hoa ở đất Hà Thành này, các anh chị đã nghe qua rồi chứ! Đây là trường cấp 3 chuyên nổi tiếng trong nước, Tương Trúc nhà chúng tôi bằng thực lực thi vào trường, hơn nữa còn vào lớp chọn, luôn đứng trong top10!”
Lúc này Phan Xuyến An rất tự hào, dù sao Hàn Tương Trúc cũng là cháu gái của bà, nếu thật sự xác định quan hệ thông gia với nhà họ Tống thì nhà họ Lưu bọn họ sẽ càng có thể diện hơn trong thôn này.

Bố mẹ Tống Hàn liếc nhìn nhau, có vẻ rất hài lòng với thành tích học tập của Hàn Tương Trúc.

Cả hai bọn họ đều chỉ tốt nghiệp cấp 2, có được cơ nghiệp lớn như vậy là do chăm chỉ tích lũy từng chút một, càng giàu có, càng tiếp xúc với nhiều người họ càng phát hiện ra tâm quan trọng của việc học tập và có tri thức.

Khi đó họ đã chỉ rất nhiều tiền cho việc học của con trai, cũng thuê rất nhiều gia sư, nhưng con trai họ không phải là đứa trẻ sinh ra để học, các môn toán học, tiếng Anh căn bản đều học không vào.


Vì vậy, sau khi cả nhà bàn bạc đều thống nhất cô gái tốt như vậy nên nhanh chóng xác định mối quan hệ rồi nói tiếp.

Nhà họ Tống bọn họ không thiếu tiền, thứ họ thiếu chính là gen ưu tú, thông minh, xinh đẹp.

Vì vậy, khi Hàn Tương Trúc bước xuống lầu bố mẹ Tống Hàn liền nhìn chằm chằm vào cô bé, vô thức gật đầu.

Mẹ Tống Hàn thậm chí còn vỗ vai con trai nói nhỏ: “Con trai, lần này mắt nhìn của con đúng là không tệ! Cô bé này còn đẹp hơn cả trong ảnh!”
Tống Hàn nhếch miệng cười nhẹ, đắc ý nói nhỏ vào tai mẹ mình: “Mẹ ơi, có bao giờ mắt nhìn của con trai mẹ kém đâu!”
Nói xong, cậu ta lấy điện thoại Apple mới mua ở bên cạnh ra, mỉm cười bước tới chỗ Hàn Tương Trúc.

“Tương Trúc, anh nghe Bối Nghiên nói điện thoại của em vẫn là đồ dùng của mấy năm trước.

Hôm qua anh mua cho em mẫu mới nhất này.

Cậu xem có thích màu này không.

Nếu không thích thì chúng mình đi đổi”
Tống Hàn ra tay hào phóng như vậy làm cho Hàn Tương Trúc hoảng sợ, cô bé mau chóng lui về phía sau vài bước: “Không, không, tôi không thể nhận quà của anh!”
Phan Xuyến An bước lên trước, trực tiếp cầm lấy điện thoại di động trong tay Tống Hàn đặt vào trong tay Hàn Tương Trúc: “Đứa bé này, Tống Hàn đưa cho cháu thì cháu cứ nhận đi.

Từ nay về sau hai đứa đã đính hôn rồi thì sẽ là người một nhà, sao còn phân biệt đồ của anh của tôi làm gì”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận