9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Giây phút bố Lục và mẹ Lục nhìn thấy Mạc Hân Hy, cả hai người đều trợn mắt há hốc mồm vì ngạc nhiên. Bọn họ thật sự không dám tin tưởng vào ánh mắt của mình. Hân Hy là mẹ của Minh Húc sao? Đây là tình huống gì thế này!

“Mẹ của Minh Húc à! Đây chính là hai người hảo tâm đã đưa Minh Húc đến bệnh viện.” Hiệu trưởng chỉ về phía bố Lục và mẹ Lục, đồng thời giải thích cho Mạc Hân Hy.

Mạc Hân Hy vẫn luôn lo lắng vì con trai bị thương, lúc này mới nhìn thấy hai người ở phía sau Hiệu trưởng.

“Bố! Mẹ!” Khuôn mặt của cô tái nhợt.

Mẹ Lục nhíu mày: “Hân Hy! Thật sự là con sao! Con… Con đã có con à?”

“Mẹ! Chuyện này… Con…” Cô cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, chuyện này quá xa xôi và cũng quá phức tạp, trong chốc lát không thể nào nói rõ ràng.

Đột nhiên ngoài cửa Khoa cấp cứu truyền tới một trận xôn xao.


“Mau nhìn kìa! Trên tòa nhà của tập đoàn nhà họ Lục ở phía đối diện có một người đàn ông muốn nhảy lầu!”

“Thật sao? Sao tôi lại thấy giống như còn có một đứa bé?”

“Quá cao nên không thấy rõ, chắc không có đứa bé nào đâu!”

Rất nhiều người nghe được tin tức này nên chạy ra ngoài xem, bố Lục và mẹ Lục cũng không còn chú ý nghe Mạc Hân Hy giải thích, cũng chạy ra ngoài theo những người khác.

Cách Bệnh viện Nhân dân số ba một con đường, ở tầng hai mươi ba – Tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn nhà họ Lục có một người đàn ông đang đứng ở mép tường, trong tay ôm một đứa bé giống như bất cứ khi nào cũng có khả năng thả đứa bé xuống dưới.

“Ôi trời ạ! Thật sự có một đứa nhỏ kìa, người đàn ông đó thật sự đang ôm một đứa bé!” Bố Lục và mẹ Lục sợ hết hồn hết vía khi nhìn thấy cảnh này.

Sau đó, bố Lục lấy điện thoại di động ra để gọi cho Lục Khải Vũ, nhưng mà chuông reo rất lâu mà không ai nghe máy.

Ông ấy hơi lo lắng nên lại gọi cho trợ lý Lâu Văn Vũ, điện thoại vừa thông thì ông ấy đã sốt ruột không thể chờ đợi: “Lâu Văn Vũ! Ai đang định nhảy lầu vậy? Đứa bé mà cậu ta đang ôm là ai?”

Bên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lâu Văn Vũ: “Chủ tịch Lục! Người đàn ông đó chính là Mã Tấn Hoàng, anh ta từ chối tiếp nhận việc bị cảnh sát dò hỏi, sau đó cưỡng ép bắt một cô bé có khuôn mặt rất giống Mộc Lam. Chủ tịch Lục và cảnh sát đang ở tầng chót thương lượng với anh ta!”

“Đúng là cô bé kia sao!” Mẹ Lục tự nói một câu rồi sau đó giật mình giống như nhớ ra được chuyện gì, vội vàng xoay người chạy về Khoa cấp cứu.

“Mạc Hân Hy! Thằng bé trong kia thật sự là con trai của con sao? Bà ta xác nhận thêm một lần nữa.


Mọi chuyện đã đến mức độ này thì Mạc Hân Hy đã không dự định che giấu nữa, cô gật đầu một cái: “Minh Húc đúng là con trai của con, đợi thằng bé được đưa ra rồi con sẽ giải thích rõ với bố mẹ.”

Mẹ Lục kéo tay cô lại: “Trước hết con không cần phải giải thích, mẹ chỉ hỏi con một câu, có phải con còn có một đứa con gái có khuôn mặt giống hệt Mộc Lam hay không? Lúc nãy hai đứa bé đi cùng với nhau.”

Mạc Hân Hy lập tức sửng sốt, căng thẳng nắm lấy tay của mẹ Lục: “Mẹ! Mẹ đã gặp Vũ Tuệ à?”

Lúc này, trong lòng mẹ Lục đã suy đoán gần hết chân tướng của chuyện này, chẳng trách Mạc Hân Hy sẽ đối xử tốt với Tư Nhã và Mộc Lam như vậy, không làm Cửa hàng trưởng của cửa hàng bánh ngọt Midodo mà lại đến làm thợ làm bánh ngọt cho nhà họ Lục.

Chắc hẳn cô chính là người phụ nữ năm đó đã sinh ra Tư Nhã và Mộc Lam. Không! Nói chính xác hơn thì chắc là năm đó cô không chỉ sinh ra Tư Nhã và Mộc Lam, sáng nay cô đã từng cố ý nhắc đến chuyện một thai sinh bảy đứa bé, chẳng lẽ năm đó cô thật sự một thai sinh ra bảy đứa con sao?

Mẹ Lục hết hồn vì suy nghĩ của mình, đang chuẩn bị hỏi thì Mạc Hân Hy đã mở miệng trước: “Mẹ! Vũ Tuệ đang ở đâu vậy?”

“Chuyện này…” Mẹ Lục nhớ lại chuyện Vũ Tuệ đang ở trên tầng chót của tòa nhà đối diện, bà ta vội vàng kéo cô ra ngoài.

“Mã Tấn Hoàng cưỡng ép bắt Vũ Tuệ, họ đang ở phía trên kia!” Mẹ Lục chỉ chỉ về phía tầng trên cùng của tòa nhà Tập đoàn nhà họ Lục ở phía đối diện.


Hai chân của Mạc Hân Hy mềm nhũn, lập tức muốn lao về về phía.

Mẹ Lục nhanh mắt lẹ tay kéo cô lại: “Khải Vũ và cảnh sát cũng đang ở đó, con đừng nóng vội.”

“Mẹ! Nhờ mẹ trông chừng Minh Húc.” Nói xong, cô lập tức chạy như bay về phía Tập đoàn nhà họ Lục.

Sau khi băng qua đường, cô gọi điện thoại cho Lý Duy Lộc rồi nói đơn giản và rõ ràng tình tình huống ở Tập đoàn nhà họ Lục một chút.

Lý Duy Lộc đang ở bên cạnh Vương Thanh Bình, vừa nghe cô nói như vậy, cả hai người đều vô cùng lo lắng: “Hân Hy! Bây giờ bọn anh cần phải làm gì, em cứ việc nói ra là được, toàn bộ người của Công ty bảo vệ Chân Thành đều đã sẵn sàng đợi lệnh của em!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận